Hôm nay toàn thể mọi người trong nước đang trong trạng thái hưng phấn lại sôi nổi về chuyện nghỉ phép du lịch. Nhưng trong nghành tiêu thụ này, người khác càng rảnh rỗi, các cô lại càng không thể nghỉ ngơi.
Mùng một tháng mười* đúng là một ngày tuyệt vời (*Ngày quốc khánh TQ đấy các nàng), ngày 1 tháng 10 đông đúc, An An lại chỉ có thể ngồi trong phòng tiêu thụ, trong phòng mà người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lễ đính hôn của Diệp Tử được tổ chức vào ngày 12 tháng 10. Ngày này không tệ, quan trọng chính là ngày sinh nhật của Diệp Tử, cho nên Quân Tử đã chọn ngày này. Cha mẹ cả hai bên tìm ngày tốt cho bọn họ, cuối cùng cũng đồng ý ngày này.
An An ngồi chơi điện thoại di động, nghĩ tới chuyện mình nên mặc cái gì trong ngày hôn lễ đây. Ai bảo cô là gái đã có chồng, nên không thể làm phụ dâu. Tuy nhiên cô vẫn muốn dành ánh đèn màu của cô dâu mới. Ai bảo tụi cô là bạn thân làm gì!
Còn phải nghĩ ra nhiều trò chơi để phá cô dâu chú rể nữa. Đây là những thứ cần thiết của hôn lễ, nhưng trong lòng cô lại bắt đầu lo sợ, sợ đến ngày nào đó tới phiên mình, không biết có phải sẽ bị trả thù gấp bội hay không?
Chỉ là lần này, quả thật đám người bọn họ đã dày vò không ít cặp cô dâu chú rễ mới này. Nhưng đến khi đám cưới của An An và Nham Tử thì bọn họ lại không thể hoàn thành kế hoạch trả thù. Bởi vì đến lúc đó, An An có chút… bất tiện…
Vừa định gọi điện cho Nham Tử thì nghe Bình Tử ở bên kia la lớn một tiếng ‘Aaa’, thiếu điều muốn nhảy dựng lên. Từ trong một góc phòng tiêu thụ, Bình Tử giơ giơ tờ tạp chí, chạy về phía cô, đập cái ‘bốp’ một cái trước mặt An An. Những người khác nhìn thấy náo nhiệt cũng bắt đầu tò mò tập trung lại.
An An vốn là bị Bình Tử làm cho hết hồn, nhưng khi nhìn tới quyển tạp chí đập trước mặt mình thì hoàn toàn sửng sờ.
Con bà nó, tấm hình lớn như vậy, chiếm khoảng nữa trang. Tuy rằng An An không phải là loại người nổi tiếng gì, khuôn mặt cũng không có gì để đáng nói, vóc dáng thì lại càng không đáng nhắc tới, nhưng mặc kệ là tốt hay xấu, người phụ nữ với gương mặt sạch sẽ lại được lên trang đầu của tờ tạp chí.
Tiêu đề khổng lồ bắt mắt ‘Một trong bốn công tử của Kinh thành, Hứa Thác, đã kết hôn hai năm trước.”
Phía dưới có một loạt hàng chữ nhỏ, ở chính giữa cũng là loại kiểu chữ bắt mắt như vậy, hai chữ An An thật to. Con bà nó, có phải mình đã gây ra họa lớn rồi không?
Mặc kệ có nhìn thấy tên này hay không, nhưng những ai đã nhìn thấy qua An An thì nhất định nhận ra được người trong hình là ai. Hình ảnh rõ ràng, lại chụp ngay chính diện, dưới ánh đèn màu ấm áp, An An khoác cánh tay của Hứa Thác, hai người cười một cách rất ‘hạnh phúc ngọt ngào’.
An An còn chưa biết, sự kiện yêu đương mới vừa bọc phát giữa cô và Hứa Thác sắp bị đủ loại người tiến hành truy cứu tìm tòi. Tin tức truyền thông nhận được cũng không nhiều, nhưng lại tra ra được tên họ của An An, thành viên số một của phòng tiêu thụ.
Tất cả mọi người tập trung vào gương mặt kia. Mang Quả vỗ vỗ An An la lớn: “Cậu nghen, thì ra chồng cậu là Hứa Thác! Vậy mà lần trước còn làm bộ không quen biết.”
An An hít vào một hơi thật sâu, kể lại đầu đuôi câu chuyện ngày hôm qua cho mọi người biết. Kết quả lại nhận được vài ánh mắt khinh thường. ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ lòng An An cũng muốn giận dữ lắm chứ bộ! Con bà nó, đây đâu phải chuyện nhỏ đâu, nếu để cho người kia biết được thì cô không chết cũng bị lột da đó.
An An đoạt lấy tờ tạp chí trong tay của Chu Tiến, bắt đầu xé nát như điên cuồng, giống như phải xé thành mảnh vụn thì mới vừa lòng. Mậu Ninh lắc đầu: “Cậu xé được một cuốn, có nghĩ tới xé hết mấy chục vạn cuốn trong thành Bắc Kinh không?”
Chiều hôm đó, mọi người cảm thấy có một đống người không rõ lai lịch kéo đến phòng tiêu thụ. Sau khi tìm hiểu, mọi người kết luận, là phóng viên đó, là loại phóng viên chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào!
An An đang phát điên ở bên trong. Cô sắp bị đám người này làm cho điên mất rồi. May mà lúc đó không chọn nghề diễn viên, nếu không mỗi ngày phải ứng phó với những người này, cô đang sáng suốt cũng sẽ bị làm điên lên.
Cô cũng không biết người này là người thứ mấy rồi, An An bỗng nhiên đứng dậy, kéo người kia đè xuống ghế sa lon.
“Đã tới rồi thì nói chuyện đi!” An An khoanh tay ngồi nhìn phóng viên ở ghế đối diện: “Tôi và Hứa Thác chỉ là chuyện hiểu lầm. Ngày hôm qua chỉ là đùa giỡn với bạn bè cho vui. Anh cũng nhìn thấy đó, tôi chỉ là người bán hàng trong phòng tiêu thụ thôi, người nổi tiếng như vậy làm sao có thể nhìn trúng tôi, có đúng không?”
Đây là An An cố tình nói ra những lời khó nghe, mà đối phương hiển nhiên là người từng trải, từ đầu tới cuối không tin chữ nào.
“Cô An An à, đối với sự kiện lần này, Hứa Thác chưa hề ra tiếng phủ nhận. Còn nữa, hai năm qua hôn nhân của hai người không hạnh phúc sao? Bà chủ của nhà họ Hứa cần gì phải ra ngoài làm công? Tối hôm qua, nhìn thái độ của Hứa Thác thân thiết hơn nhiều so với trước kia, còn nói quan hệ của hai người là bình thường hả?”
“Tôi và Hứa Thác là bạn bè! Còn nữa, tôi đã kết hôn rồi!” Lời này vừa nói ra, ánh mắt kinh ngạc của phóng viên nhìn An An từ trên xuống dưới.
“Cô đã kết hôn rồi? Chẳng lẽ quan hệ của cô và Hứa Thác là ngoại tình?” Lời nói có vẻ khó tin, giống như loại phụ nữ đã có chồng như An An mà cũng có thể quyến rũ được loại công tử cao quý như Hứa Thác!
An An khóc thầm trong bụng. Thì ra khả năng xuyên tạc của giới phóng viện lại lợi hại và mạnh mẽ như vậy. Trong lúc An An muốn khóc thì cách đó không xa, đám người lang sói kia lại cười ngất.
Đây mới gọi là ‘Ác nhân tự có ác nhân trị’!
Cuối cùng, An An bắt đầu nổi nóng. Nếu tòa soạn nào của các người còn dám đăng lên những tin tức này thì các người chờ chết đi.
Tuy rằng lời nói của An An không có sức mạnh gì, nhưng báo chí thật không còn kéo dài đăng tin lung tung nữa. Chỉ là mạng lưới internet lại bắt đầu truyền bá điên cuồng.
Cuối cùng, An An bị dồn ép tới mức khổ sở. Chỉ vì muốn đập tan hoàn toàn hi vọng của Triệu Dư, có ngờ đâu lại rước họa vào thân. An An gọi điện thoại cho Hứa Thác, hiển nhiên là người kia đã biết rõ tình hình. Cô vốn là không biết Hứa Thác có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Cô vẫn cho rằng anh ta cũng giống như đám người Phương Mạc bọn họ, cùng lắm là có chút tiếng tăm, chút tiền bạc.
Bây giờ An An mới biết được Hứa Thác chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hứa thị, đáng giá cả trăm triệu, bên người không thiếu mỹ nữ, siêu sao nổi tiếng, chuyện xấu chất đống. Ban đầu vốn đã là một nhân vật nổi tiếng, kết quả lại bị An An quậy phá, đẩy lên tới tận đầu sóng. Bởi vì cô mà anh lại được nâng cấp thành người đàn ông ‘kim cương’ rồi. (Lời editor: không phải người đàn ông ‘kim cương’ loại tốt đâu nha các nàng… đẳng cấp xi căng đan của Hứa Thác chỉ là ‘đá quý’ thôi, bây giờ thêm chuyện của An An nữa thì danh xấu lại lên tới ‘kim cương’ đấy...)
An An rất hối hận vì chuyện này, cầm điện thoại nghe Hứa Thác ở bên kia cười khổ lại càng nổi giận hơn: “Anh đó, ông xã nhà tôi sẽ lột da tôi mất thôi.”
“Người kia thương cô như vậy, làm gì nỡ lòng.”
“Nỡ chứ sao không! Đều là do anh hại tôi.”
“Tôi cũng thảm mà. Bây giờ tôi còn chưa dám mở điện thoại nữa đó.”
“Anh nói xem, có phải chúng ta cùng chung số phận hay không?”
“Không! Tôi là bị cô hại.”
“Anh đó, hại con khỉ! Nếu không phải vì anh đã có cả đồng xì căng đan thì làm sao tôi có thể bị cuốn vào?”
“Phải, phải, phải! Đừng giận nữa, giới truyền thông cũng chỉ là theo phong trào thôi. Cô cũng đã giải thích với họ rồi, mấy ngày nữa sẽ hết chuyện thôi.”
An An thật muốn đập đầu chết phức cho rồi. Lê%Quɣ%Đ©ɳ Cúp điện thoại với Hứa Thác, An An liền gọi cho Triệu Dư. Trái lại với sự tưởng tượng, người này vô cùng vui vẻ, cười thích thú.
“Triệu Dư, tên khốn kiếp này!”
“Chuyện này không thể trách tôi được. Ai bao em quơ tay bắt đại một người như vậy. Mấy năm nay, sì căng đan của Hứa Thác nhiều đếm không xuể, đa số là minh tinh. Giới truyền thông không ngừng theo dõi anh ta.”
“Tối hôm qua anh đã biết hết? Vậy vì sao anh lại không nhắc nhở tôi?” An An cảm thấy dưới chân rung chuyển, cô bị tên nhóc Triệu Dư này chơi chết rồi.
“Tối hôm qua thấy em chơi vui quá, tôi không nỡ làm em mất hứng. Còn nữa, trong khoảnh khắc ấy, tôi thật sự đau lòng, ai da!”
“Anh đi chết đi!” An An cúp điện thoại, nhìn ánh mắt không đồng tình, lại còn khinh bỉ của đám người bên cạnh. Tại sao, tại sao, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy… An An vỗ trán.
An An cũng không dám gọi điện thoại cho người kia của cô. Chuyện này tuyệt đối không thể bàn thảo. May mà anh đang ở nơi khỉ ho gà gáy nào đó, làm gì mà có tạp chí giải trí để mà xem. Cho nên chỉ cần chuyện lắng xuống, cô sẽ bình yên vô sự qua khỏi kiếp nạn này.
Một đêm sống trong lo âu sợ hãi, kết quả ngày hôm sau mừng rỡ phát hiện, hình như tấm hình to đùng kia đã không còn trên mấy tờ báo đó nữa. Mặc dù xì căng đan của cô với Hứa Thác vẫn còn trên những tạp chí bát quái, những chuyện đã lắng dịu đi rất nhiều.
Đang lúc An An tìm lại được không gian yên lặng và tốt đẹp này thì lại có người tới cửa hỏi thăm. Lúc cô nàng tới, tất cả mọi người đều cứng họng hết hồn. An An thì lại không biết rốt cuộc mình có sự hấp dẫn gì mà có nhiều người biết tới mình như vậy.
Lúc An An nhìn thấy Vi Ny thì cô cũng có chút kinh ngạc, bởi vì Vi Ny chính là ‘đại Tỷ’ mà cô đã từng phục vụ lúc còn là một phụ tá nho nhỏ.
Nữ diễn viên hạng hai, mà sao không phải hạng nhất? Dáng dấp của cô ấy không chổ nào chê, nhưng tính tình lại quá cương nghị. Diễn xuất thuộc loại hạng nhất, nhưng lại không theo quy tắc ngầm của giới giải trí, cho nên chỉ có thể dừng lại ở hạng hai mà thôi.
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Vi Ny mang một cặp kính râm, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Trên người lại mặc một bộ đồ thể thao màu xám, nhìn không ra phong cách của một diễn viên.
Ngón tay Vi Ny sơn màu xanh nhạt, kẹp trên tay điếu thuốc nhỏ dành cho phụ nữ, phun ra hơi khói khiến An An nhíu mày. Cô đưa tay ra giựt lấy điếu thuốc rồi dụi tắt trong đồ gạt tàn. Vi Ny nhún nhún vai cười cười: “Mấy tháng không gặp, Thủ trưởng nhà cô khỏe không?”
“Cô tới không phải là vì hỏi thăm anh ấy. Có chuyện gì nói đi!” An An đi thẳng vào vấn đề. Tuy hai người bọn họ quen nhau trong vòng một tháng, nhưng quan hệ cũng không đến nỗi nào. Bên ngoài nhìn vào thấy Vi Ny không dễ gần gũi, tính tình lại lạnh nhạt. Nhưng thật sự mà nói thì cô ấy là một người bạn không tệ.
Vi Ny dừng lại một chút, ngước mắt nhìn thẳng An An rồi nói: “Vì sao cô lại ở chung với Hứa Thác?”
An An bực bội, chuyện này cũng là lỗi của cô. Ai bảo cô không biết sức hấp dẫn của loại công tử cao quý như Hứa Thác này nguy hiểm tới cỡ nào!
Hiện tại khắp nơi trên mạng internet đều truyền ra hình bọn họ ôm nhau. Bây giờ cô có trăm miệng giải thích cũng không ai thèm tin. Đã bị tra hỏi nguyên cả ngày, cô khổ sở nói lại một lần nữa: “Chẳng qua lúc đó là tôi tùy cơ ứng biến, ai ngờ rước họa vào thân.” An An liếc mắt: “Tôi làm là để cho Triệu Dư xem. Anh ta không tin tôi đã có chồng rồi. Đúng lúc gặp phải Hứa Thác, tôi liền đem anh ấy ra. Kết quả là bị người ta chụp ảnh.”
Vi Ny tin những lời An An nói, bởi vì An An là người khinh thường những người nói láo. Tuy rằng cô ấy đã bị vị Thủ trưởng nhà cô ấy thu thập hoàn toàn, nhưng chưa chắc là không động lòng với Hứa Thác. Cô không hỏi Hứa Thác, Hứa Thác cũng không giải thích. Cho nên, cô chủ động tìm đến An An.
Tiễn Vi Ny về, An An trở lại phòng tiêu thụ. Còn chưa bước vào cửa thì đã bị một người ngăn lại, An An hết hồn kêu “Á” một tiếng.
“Tôi sẽ không ‘làm thịt’ em! Trước nay vẫn cứ nghi ngờ, vì sao em quen biết nhiều người như vậy, thì ra là như vậy!” Phương Mạc mặc nguyên bộ đồ màu đen, cao lớn đẹp trai, đóng sầm cửa xe lại, đi đến bên cạnh An An, ôm chặt bả vai của cô hỏi.
An An thở dài nói: “Gần đây tôi phải học bổ túc. Cuối tháng mười thi rồi, sau đó mới được vào bộ Tổng Tham Mưu chứ.”
“Đừng đánh trống lãng! Tôi hỏi em tại sao ở chung với Hứa Thác? Hai người đám cưới khi nào? Sắp có náo nhiệt để coi rồi!”
“Tôi đã giải thích hết hai ngày rồi! À, sao hôm qua anh không tìm tôi hỏi tội hả?” An An lắc lắc bả vài, gạt tay của Phương Mạc ra, nghiêng người hỏi.
"Hôm qua tôi đi trừng trị Hứa Thác, không có thời gian 'chiếu cố' em."
"Anh giữ im lặng là tốt rồi. Ai cũng không nói thì khẳng định Nham Tử sẽ không biết."
"Ừ, anh ta không lên mạng, không xem báo chí lá cải." Giọng điệu Phương Mạc có vẻ khẳng định, nhưng rồi lại lắc đầu cùng một lúc. An An nghiêng đầu, đảo mắt, đột nhiên nắm chặt tay của Phương Mạc khổ sở nói: "Mạc Mạc, cứu người quan trọng hơn!"
"Cầu xin tôi thì được cái khỉ gì chứ! Mau gọi điện thoại đi."
An An lật đật bấm số điện thoại. Đã bảy giờ rưỡi, những người khác đều đã ra về. Cô xoa xoa bả vai, đột nhiên nghĩ tới một người… Thiệu Dương.