Ẩn Giấu Tình Yêu

Mang theo ma lực, bàn tay lần theo thắt lưng, chui vào bên trong vạt áo, trực tiếp thăm dò đi vào. Da thịt bên hông bị những vết chai thô rạm trên những ngón tay làm đau, An An khẽ hừ nhẹ.

Con ngươi của Uông Thanh Mạch đen kịt sâu kín, sâu như nước hồ thăm thẫm có thể nhấn chìm bất cứ người nào, khiến người ta không thở được. An An ôm chặt bả vai của anh, mà bàn tay của người đàn ông y hệt như kìm sắt siết chặt eo thon, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô.

An An lắc đầu, tránh né đôi môi gặm mút, thoát khỏi sự quấy rầy của anh. Đôi môi được giải thoát khiến An An có thể mở miệng lên tiếng: “Em biết sai rồi! Ưm…” Mấy chữ vừa mới thốt ra liền bị Uông Thanh Mạch nuốt trọn vào miệng một lần nữa.

Thân thể mạnh mẽ ép tới, An An bị kẹt ở giữa cơ thể mạnh mẽ cường tráng của Uông Thanh Mạch và ván cửa cứng ngắc kia, cho nên theo bản năng vẫn là dùng sức đẩy về phía trước. Vậy là gián tiếp, An An tự mình đưa thân tới miệng cọp.


Nụ hôn của Uông Thanh Mạch vốn là cường bạo chiếm đoạt, nhưng từ từ trong khoang miệng ngọt ngào kia, thân thể mềm mại kia, không chỗ nào lại không khiến anh mềm lòng. Từ chiếm đoạt chuyển thành yêu cầu, từ công kích trở thành trêu đùa.

Lưỡi của An An gần như tê dại, toàn thân cảm giác đau đớn như vừa bị tàn phá. Nhưng cạm bẫy hấp dẫn không thể nào ngăn cản kia lại khiến cô càng lún càng sâu, không thể nào thoát ra.

Một lúc sau, Uông Thanh Mạch mới buông tha cho cô. Nhưng đôi tay vẫn giữ chặt eo của cô như cũ, đôi mắt đen thẫm vẫn chưa tan màu.

Hai má An An ửng đỏ, hít ra thở vào một cách khó khăn. Lắc lắc cơ thể ra hiệu cho anh thả cô xuống. Hai chân vừa chạm đất thì cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Người này nha, chết kiểu nào cũng được, ngàn vạn lần không được treo lơ lững như thế này. May là còn chưa bị siết cổ, nếu không thì cô đã đi gặp Diêm Vương từ sớm.

Toàn thân An An đau đớn xót xa, hai chân cũng mềm nhũn ra, cả người dán chặt lên người của Uông Thanh Mạch. Bộ ngực đầy đặn phập phồng theo hơi thở, áp sát vào người của Uông Thanh Mạch quyến rũ một cách khác thường. Cảm xúc của người đàn ông vốn là đang từ từ lắng dịu, nay lại nhảy vọt lên.

Cúi người dùng sức ôm mông của cô bế bổng lên, An An ‘a…’ một tiếng rồi như con bạch tuộc ôm cứng trên người của người đàn ông. Uông Thanh Mạch xoay người, đi nhanh lên lầu. An An vòng tay ôm cứng bờ vai của anh, sợ mình té xuống. ϸlêϸquýϸđônϸ Hai mặt kề sát nhau, khóe mắt An An cong lên, hôn một cái lên gò má của người đàn ông: “Em yêu anh! Chỉ yêu một mình anh thôi!”


Người đàn ông gật đầu một cái, đường nét cứng rắn lạnh lùng vẫn chưa giãn ra chút nào. An An rất biết điều, đưa tay vặn mở cửa phòng ngủ. Hai bước thôi là Uông Thanh Mạch đã đến sát bên giường, ném An An lên đó. Cô còn chưa có cơ hội xoay mình thì thân thể cao lớn đã đè ép xuống. Nụ hôn mạnh mẽ bịt kín môi cô, bàn tay trượt theo cặp đùi thon dài, kéo theo váy của cô lên tận hông. Ngón tay thô lớn thăm dò bên trong quần lót. Bên trong khô khốc bị vết chai trên ngón tay đụng vào, cảm giác đau đau.

An An rên lên một tiếng, kìm chặt tay của anh, không cho anh tiến vào gấp gáp nữa. Nhưng sức lực của cô làm sao có thể cản lại anh, An An muốn lui muốn tiến cũng không được, chỉ còn có thể nghẹn ngào mà thôi.

An An gần như trần truồng, mà nguyên bộ quân trang màu xanh lá cây vẫn còn mặc trên người của Uông Thanh Mạch. An An nhanh nhẹn thoát khỏi nụ hôn của anh, vỗ vỗ bờ vai anh nói: “Quân trang, quân trang.”

Trong nháy mắt, Uông Thanh Mạch có vẻ chần chờ, sau đó đứng dậy bắt đầu cởi nút áo. Tạm thời, xem như An An vẫn còn an toàn, hướng về phía người đàn ông còn ở mép giường cười ha hả, cơ thể đồng thời lui về phía sau.


Tốc độ bỏ trốn của An An làm gì nhanh bằng tốc độ cởi quần áo của Uông Thanh Mạch. Cô đương nhiên không biết anh đã luyện thành ‘bản lĩnh tuyệt vời’ từ khi nào. Nếu biết trước, An An đã không thèm bỏ trốn.

Lúc này đang nằm dưới thân người kia, vật cứng nóng bỏng chống đỡ trên người khiến cô càng thêm run rẩy. Từ đầu tới cuối, Uông Thanh Mạch không nói câu nào, nhưng miệng thì không ngừng ngậm mút trên người An An, lưu lại vô số những vết bầm xanh tím.

Trong lúc An An đau đớn thì khoái cảm lại tràn về, biển hoa cuồn cuộn kia đã sớm bị người đàn ông ung dung thẳng tiến. Cảm giác có chút khó chịu nhưng lại không ngăn được tiếng rên rỉ thoải mái thoát ra.Ttheo bản năng, An An phối hợp rong ruổi với người đàn ông, cơ thể không ngừng lắc lư. Quá trình tìm kiếm thiên đường vừa gắt gao vừa khó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận