Trên đường đi, Tư lệnh An vô cùng buồn bực. Tại sao con bé kia lại nói con gái rượu của ông và Uông Thanh Mạch không có bất kỳ quan hệ gì? Hỏi hai đứa thì không đứa nào chịu nói, còn không thì ngắt lời ông, chuyển sang chuyện khác. Cuối cùng, Tư lệnh An cũng đành phải mặc kệ bọn nhỏ.
Máy bay hạ cánh xuống phi trường quân sự. Bên ngoài đã có sẳn ba chiếc xe quân đội đang chờ.
An An đi sau cùng, nhưng lại nghe rõ ràng tiếng hô chào vang trời từ hàng đầu: “Tư lệnh An mạnh khỏe! Quân trưởng Uông mạnh khỏe!” Tư lệnh An bước xuống máy bay trước, sau đó là Uông Thanh Mạch. An An lò đầu ra sau cùng, mẹ nó, người ta về nhà dự hôn lễ thôi mà, có phải là khảo tra quân sự đâu. Còn nữa, có khảo tra cũng đâu tới phiên Tư lệnh An đâu!
Người vừa mới đến là Viêm Quý Vũ, chú hai của Quân Tử, là ủy viên chính trị quân khu Thẩm Dương thuộc tập đoàn quân sự. Nói về cấp bậc thì cùng đẳng cấp với Uông Thanh Mạch, nhưng về tư cách và kinh nghiệm thì đến Uông Thanh Mạch cũng phải nể phục vài phần, vội vàng đáp lễ. Bên cạnh ông là một vị sư trưởng, người này đã từng là thuộc hạ cũ của cha An.
Cha An khoát tay: “Tôi đã nói rồi, bảo bọn họ khiêm tốn một chút. Tôi trở lại chính là để dự hôn lễ của Quân Tử và Diệp Tử, sau đó sẽ theo ông bạn già này của các cậu ôn chuyện!”
Phía sau còn có một đám thanh niên, đều là người trong viện của bọn họ. Đoán chừng mượn danh đi đón lãnh đạo, nhưng thật ra chính là muốn đi đón Nham Tử và An An.
Tính tình An An vẫn không thay đổi, giống như một đứa con trai, ở trong viện quậy phá từ nhỏ tới lớn.
Vu Tử và Vương Thông, Vương Minh vừa chào hỏi vừa cười ha hả với cô. An An nghĩ thầm, về nhà vẫn tốt hơn. Mọi người vẫn giống như xưa, chào hỏi không dứt. Bên kia cha An và chú Viêm đã lên xe.
An An và Nham Tử lên xe của Vu Tử. Trên xe còn có một người khác. Mới vừa rồi không để ý, thì ra là một cô bé.
Cười ha hả, trong lòng hiểu rõ, bắt vai Vu Tử trêu ghẹo nói: “Ê, đã chở bọn em về miễn phí mà còn tính giới thiệu người đẹp cho em hả?”
Tâm tình Vu Tử vốn không tệ, thấy bọn họ trở về lại càng thêm HAPPY. Mặt thì nhỏ, miệng thì lớn, nếu còn cười như vậy thì miệng cũng sẽ toét lên tận lỗ tai.
“Để anh giới thiệu.” Câu này là nói với người đẹp. Sau đó quay đầu chỉ hai người bọn họ: “Uông Thanh Mạch, quân trưởng quân đoàn 38, thiếu tướng trẻ tuổi nhất. lêȡƱɣð©ɳ Còn đây là An An, cô vợ nhỏ bé của quân trưởng, cũng là cô nhóc điên nhất trong lịch sử.”
An An cười khúc khích, điên điên khùng khùng thì đã sao. Dù sao cũng không phải là mới bắt đầu trở chứng, cho nên không sợ các người ‘thẳng thừng’ đánh giá.
“Đây là Lưu Nhiên Nhiên, bạn gái của anh.” Vu Tử nói xong, ưỡn ngực lên, ra vẻ ta đây, chọc mọi người trong xe bật cười.
Mấy người về tới nhà thì cơm nước đã chuẩn bị đâu vào đó. Cơm nước xong, tán gẫu với mẹ một lát thì An An bị Diệp Tử gọi điện thoại tới bắt đi.
Nhà của An An và Diệp Tử cách nhau không xa, cùng nằm trong một đại viện, đi bộ mười phút đã đến. Nhà của An An là một căn biệt thự nhỏ nằm ở khu phía trong. Năm đó vào lúc thiết kế lại, nhà cô là căn biệt thự đầu tiên. Lúc đó An An vẫn còn nhỏ, khoảng mười mấy tuổi.
Nhớ lại lúc còn bé ở nhà trệt, nhà cô và nhà Diệp Tử cách nhau mấy căn, mỗi ngày hai người dính nhau như sam. Bây giờ một năm cũng chỉ gặp mặt nhau được vài lần, trong lòng có chút buồn bã. Phụ nữ nghen, nhất là loại chị em cùng nhau trưởng thành từ nhỏ tới lớn, loại tình cảm này là quan trọng nhất.
Chuông cửa vang lên vài tiếng, Diệp Tử vọt ra mở cửa, nhào tới ôm chặt An An không buông tay. An An phản đối vùng vẫy: “Cậu đó, tính giết người hả?”
An An đưa lễ phục cho Diệp Tử: “Trang phục nè, thử xem, very very beautiful ~”
“Ha ha! Cũng chỉ có cậu nghĩ tới tớ. Thiếu chút nữa là tớ bị mẹ ép phải mặc sườn xám rồi.” Diệp Tử nhỏ giọng thì thầm, sợ mẹ đang từ trên lầu đi xuống nghe thấy.
An An nhìn người phụ nữ đang đi xuống cầu thang, vội vàng chào hỏi: “Thím Diệp khỏe không ạ? Chú Diệp có ở nhà không thím?”
“Diệp Tử nhắc tới con nguyên cả buổi chiều rồi. Chú Diệp con mới vừa đi ra ngoài. Chắc là sang nhà con rồi đó.” Mẹ Diệp Tử mĩm cười dịu dàng thân thiết: “Hai đứa ngồi đi, thím đi gọt trái cây.”
“Cám ơn thím Diệp!”
“Khách sáo với thím làm gì! Càng ngày càng không giống ai!”
Từ nhỏ, mẹ Diệp và mẹ An cứ hay nói, hai đứa Diệp Tử và An An “càng ngày càng kỳ cục”. Lâu ngày quen miệng, bây giờ trở thành chuyện cười. An An và Diệp Tử bật cười khúc khích, chạy vọt lên lầu.
Chiều hôm sau, Dương Tử, Phương Mạc, Kiều Vũ tới trước. Hơn tám giờ tối thì Lâm Tiếu và Kiều Kiều cũng vừa tới nơi.
Một đám người đứng xung quanh vài chiếc xe quân sự đậu bên ngoài một nhà hàng cao cấp. Quân Tử đã đặt một căn phòng lớn nhất, anh và Uông Thanh Mạch từ từ đến sau.
Quân Tử tên thật là Viêm Quân. Lúc còn nhỏ không có gì để nói, về sau lớn hơn một chút, An An có nói, Quân Tử thật xứng với tên thật của anh ấy, là con cháu của Viêm Hoàng. Nếu anh ấy không phải họ Viêm mà họ Hoàng, đoán chừng bị cha Viêm đánh chết cũng không nhận cái tên Quân Tử này.
Về sau, việc này trở thành chuyện cười trong nhóm. Nhưng nói một chút cho vui thôi chứ mấy năm nay thành tích của Quân Tử không tệ. Tuy rằng không bằng Uông Thanh Mạch, nhưng vì vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn chưa tới ba mươi.
Trước đó đã gọi đồ ăn, rượu cũng đã được mang lên. An An thèm nhưng ráng nhịn. Uống hết ly nước trái cây lại mắc tiểu, chạy về hướng toilet. Sau cùng, Uông Thanh Mạch đoạt lại ly nước nói nhỏ với cô: “Không uống! Uống nữa tối nay sẽ đái dầm đái dầm đấy!”
“Quản trời, quản đất, quản luôn việc ỉa đái của người ta luôn hả? Không chịu! Con bà nó, anh mới đái dầm đó”. Mặt An An đen thui.
Tối hôm nay Diệp Tử uống rất nhiều. Theo như nàng từng nói, Quân Tử vẫn còn đang trong thời kỳ ‘cấm cung’, ‘chơi’ cũng có gì vui đâu. Đến bây giờ, Diệp Tử vẫn còn chưa nở nụ cười nào với anh. An An nghĩ thầm, không lẽ phải chia phòng trong đêm động phòng hoa chúc hay sao?
Tuy răng Quân Tử ngồi bên cạnh Diệp Tử, nhưng không dám nhúc nhích tay chân, chỉ sợ chọc bà cô này nổi khùng lên lại đánh nữa. Một là anh khiến cô không vui, hai là không muốn gây chuyện ầm ĩ, nên đành ráng nhịn mà thôi.
Càng nghĩ càng sợ! Em không đụng tới anh, anh ngu gì tự tìm tới rắc rối!
Tuy rằng Diệp Tử có nhiều bạn bè ở gần. Trong quân đội cũng có vài chị em mới vừa kết giao, nhưng so với An An thì không thân bằng. Hiện tại trong xã hội này, đối với ai cũng phải giữ lại ba phần tâm tư. Nhưng cả cô và An An đều không có tâm tư riêng, thật đúng là một đôi thờ ơ trời sinh.
Quan hệ của bọn họ và Kiều Kiều cũng được. Chỉ là Kiều Kiều nhỏ hơn bọn họ một vài tuổi, cho nên Diệp Tử vẫn xem Kiều Kiều như một đứa trẻ, có nhiều chuyện không thể tâm sự được. Lần này An An trở về, lại là một đứa bạn thân nhất, nên cô có thể than thở những uất ức lâu nay đã chịu đựng.
Diệp Tử uống hết ly này tới ly khác, sau đó kéo Nham Tử sang một bên, ngồi xen vào bên cạnh An An, miệng mồm có chút khoa trương: “Cậu nói đi, lần này chính là để tớ nhìn thấy, nếu không thì không ai biết rồi. Nếu có lần sau nữa, cậu nói xem, không phải anh ta lên giường với người ta rồi sao?”
Ngồi cách Quân Tử mấy ngày, ánh mắt An An như phi đao phóng tới anh, mà người kia thì làm ra vẻ uất ức: “Mọi nười ngồi ở đây đều là bạn từ nhỏ của anh. Quân Tử anh là loại người như thế nào hẳn ai cũng biết rõ. Ngày hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi”. Quân Tử có chút xấu hổ. Dù sao đó cũng không phải là chuyện quang vinh gì.
Mọi người ngó tới ngó lui nhìn nhau, sau đó cùng nhau tập trung ánh mắt lên mặt của Quân Tử. Quân Tử thấy vậy lập tức đứng lên, đánh bốp một cách nghiêm túc, nói: “Tôi, Viêm Quân, lấy danh nghĩa của một quân nhân xin thề, thật sự không có! Về sau cũng sẽ không có”.
Quân nhân rất ít khi dùng danh nghĩa quân nhân để thề, giống như giáo đồ sẽ không lấy thần linh của họ ra để thề suông. Quân Tử vừa nói xong câu này thì ánh mắt của mọi người đổ dồn lên mặt của Diệp Tử.
An An thọt Diệp Tử, ý bảo cô nói chuyện. Diệp Tử bĩu môi, trợn mắt nói: “Được rồi, tất cả mọi người thay em làm chứng. Lần này em tin anh ấy, lần sau không được tái phạm nữa”.
Lần này mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tại sao vừa lúc nãy mọi người không dám lên tiếng? Nguyên nhân rất đơn giản, An An có thể gây sự, có thể náo loạn, nhưng tới nhanh đi nhanh, mắng xong đánh xong rồi thôi, Nói về giày vò, đánh xong mắng xong rồi lại giở trò chiến tranh lạnh thì Diệp Tử mới đúng là Bá Vương.
Rốt cuộc cơm tối cũng được trôi qua ngon lành. Diệp Tử và An An thì thầm to nhỏ. Mấy ngày nay cô và Quân Tử gặp nhau liên tục, nhưng không ai nói với ai một lời nào. Diệp Tử nói rằng bởi vì trước đây Quân Tử đã làm sai, nên bây giờ cô phải dạy dỗ cho sau này. Cuối cùng An An ra kết luận, thì ra cô nhóc này bị chứng sợ hãi trước hôn nhân, hèn gì mới có thể hành hạ người ta như vậy.
Sau khi ăn xong, moi người đổi chỗ đi chơi. Nham Tử không thể tham gia nên tự mình về trước. An An cũng biết, thân phận của Nham Tử không cho phép anh đi chơi phóng túng với bọn họ mỗi ngày được. Dù sao anh trưởng thành hơn bọn họ nhiều. Anh lại là một quân trưởng, để mọ người nhìn thấy anh vào hộp đêm gì đó thì thế nào tiếng xấu cũng được truyền xa.
Nguyên cả ngày mồng 10, Quân Tử phải tiếp đãi khách mời khắp nơi. Mỗi một người đều là không nổi tiếng thì cũng là giàu sang. Cả ngày, máy bay quân dụng, xe hơi tới lui không ngừng. Từ 9 giờ sáng đến khi trời tối, Quân Tử mới rời khỏi phi trường.
Tư lệnh Viêm, Viêm Quý Phong, đích thân dặn dò quân tử phải tiếp đã chu đáo, nếu không thì trong nhà nhiều người như vậy anh lại không sai bảo ai, mà tự mình đi đến đó.
Tham mưu Trương Văn Trung và con trai, Trương Ninh Giản tới cùng một lúc. An An ở nhà không yên, cũng đòi đi theo. Tiễn người kia xong thì cha mẹ của Uông Thanh Mạch đến. Họ cũng chính là cha chồng và mẹ chồng của cô. An An phấn khởi reo hò chạy tới, ôm mẹ chồng không buông tay. Hai ông bà vui vẻ giống như đi dự lễ hôn lễ của chính con trai mình, nói thẳng rằng nhất định phải mau làm đám cưới cho hai đứa nhỏ này luôn.
(Lời editor: tác giả đã nói trăng ra nhé, Nham Tử chính là Uông Thanh Mạch- là chồng của An An. Diệp Tử, Quân Tử, Dương Tử, Nham Tử… chỉ là nickname của bọn họ thôi. Bây giờ các nàng thay nhau đoán thử xem vì sao anh Mạch lại đồng ý để chị An trốn ra khỏi quân dội, đi ‘trải nghiệm’ cuộc sống như vậy?)
Cha của Dương Tử và cha của Trình Tiêu đến cùng lúc. Còn có một vài người cô chưa hề gặp qua, hoặc là không quen thân lắm, cũng có người cô không muốn gặp chút nào. Nói tóm lại, hôm nay rất náo nhiệt, gần như mọi người trong nhà đều không có ai nhàn rỗi tay chân.
Tới ngày mông 10, Diệp Tử kéo An An, Kiều Kiều và Lưu Nhiên Nhiên ra ngoài ăn một bữa no nê. Đám đàn ông bên kia cũng rủ nhau ra ngoài ăn mừng ngày cuối cùng của người độc thân.
Ngoại trừ An An, toàn bộ bị quật ngã. Cô chỉ còn có thể gọi điện cho ‘gia chủ’ của từng người tới đón họ về.
An An nép vào ngực của Nham Tử, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, phần lớn vẫn là cảm giác hạnh phúc. Nhưng loại hạnh phúc này quá hoàn hảo, khiến cho cô không thể không xúc động. Nắm chặt áo của Nham Tử dụi đầu vào trong ngực của người đàn ông: “Ông xã!”
“Ừ”
“Ông xã!!!”
“Sao vậy?”
“Vui vẻ, hạnh phúc, chất đầy, sắp nổ tung rồi!”
Bốn giờ sáng hôm sau phải thức dậy chuẩn bị. Lúc mọi thứ đã sẵn sàng, Diệp Tử lại có chút khẩn trương. An An ở bên cạnh cũng bắt đầu nôn nóng theo. Con bà nó, không phải đám cưới của mình là khẩn trương khỉ gió gì chứ! Nhưng khi nhìn thấy Diệp Tử mặc áo cưới ngồi trên giường lớn, trang điểm sắc sảo, thì lại thấy trong đôi mắt to linh động cùng với lông mi lấp lánh như đang ứa lệ: “An An, khi cậu kết hôn có khẩn trương như tớ không? Tớ thật không biết nên làm cái gì, không nên làm cái gì…”
“Tớ cũng chưa từng làm lễ kết hôn mà, hỏi tớ chỉ vô ích thôi. Lát nữa cậu cứ làm theo Quân Tử, không cần phải nói cái gì đâu!”
“Ừ. Nếu như tớ quên cái gì, cậu phải nới dùm tớ đó”. Diệp Tử căng thẳng, nắm chặt tay An An không buông.
“Đầu óc của cậu đi đâu rồi?!” An An mắng xong thì quay sang cười ha hả với Kiều Kiều.
Đến lúc đón dâu, An An ngồi ở trong phòng, lạnh lùng nói với Quân Tử ở ngoài cửa: “Năm mươi cái hít đất! Nếu không thì ngay cả nói chuyện cũng không cho phép!”
Diệp Tử đau lòng chút chút. Tuy rằng năm mươi cái hít đất đối với quân nhân thì giống như bữa ăn sáng. Nhưng hôm nay là ngày trọng đại, trên người một bộ âu phục, quỳ rạp trên đất, hít lên hít xuống, quả thật có chút… chà…
Hôn lễ được cử hành ở khách sạn Vạn Hào Hoàng Triều. Một đoàn xe quân sự nói đuôi nhai từ từ chạy trên đại lộ Thanh Niên. Đi ngang qua chỗ nào là người chỗ đó đều quay đầu nhìn lại.
Thật là phô trương, nhưng vừa nhìn thì đã hiểu rõ. Đây tiệc vui của người nhà của vị thủ trưởng quân đội nào đó.
Sau một trận pháo hoa rung trời là tiếng nhạc du dương vang lên, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu. Nghi thức rước dâu so với hôn lễ không có gì khác nhau, chỉ là kế hoạch hoàn hảo, chi tiết và quá trình thực hiện rất đầy đủ.
Xem ra Diệp Tử cũng không khẩn trương gì lắm. Hạnh phúc hiện rõ trong cặp mắt long lanh ngấn lệ. An An xúc động nắm chặt tay của Uông Thanh Mạch, gần như là bấu mạnh. Người kia nghĩ thầm, không biết trong ngày cưới của cô ấy, cô ấy có phản ứng lích động giống như bây giờ không?
Người điều khiển chương trình giới thiệu cô dâu chú rể. Người chứng hôn chính là cha An, ông cũng đi lên nói vài câu. Cha mẹ của cô dâu chú rể cũng nói vài câu. Đến khi một loạt nghi thức kết thúc, chân An An cũng bắt đầu mỏi nhừ.
Uông Thanh Mạch ôm chặt An An, thỉnh thoảng giúp cô kéo lại dây áo làm bằng bạc mỏng tinh tế.
“Không rớt đâu! Lúc em mua đã cố ý giựt giựt nó rồi, không đứt!”
“Bảo bối, em xác định đây không phải là bộ đầm em tính mua để mặc trong hôn lễ của mình hay sao?”
Rốt cuộc, An An cũng chịu chuyển tầm nhìn của mình từ trên người cô dâu chú rể sang nhìn ông xã của mình: “Anh đúng thật là thông minh. Lần trước qua nhà anh, mẹ nói mẹ mua sườn xám rồi, muốn em phải mặc trong ngày hôn lễ. em biết em sẽ không có cơ hội mặc lễ phục này, cho nên bây giờ phải tranh thủ khoe hàng. Đẹp không?”
“Trong mắt anh, em mặc gì cũng giống nhau thôi. Toàn bộ coi như không mặc”.
“Bà nó, lưu manh!”
Bên này hai người thân thiết dựa vào nhau ở một góc độ không dễ bị nhìn thấy. Bên kia vợ chồng Ủy viên Uông và vợ chồng tư lệnh An đang bàn bạc lựa ngày lành để tổ chức hôn lễ cho Nham Tử và bảo bối An của mình.