Khi An An tỉnh lại
thì đầu cô đau buốt, rồi lại phát hiện toàn thân mình đau nhức, trong
lòng thầm mắng Uông Thanh Mạch. Cái tên đàn ông chết bầm kia, thừa dịp
mình uống quá nhiều, hành hạ cô ra nông nổi này.
Gượng người leo xuống giường, cô vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mặc bộ quân trang vào, đi xuống lầu.
Uông Thanh Mạch đã đi rồi. Ấn tượng còn lại từ tối hôm qua là cô được người
đàn ông của mình đỡ lên xe, những chuyện xảy ra sau đó đều không còn nhớ nữa.
Thời gian vẫn còn sớm, có một nhà hàng ăn sáng cách đó không xa, An An ăn sáng xong đón xe tới đơn vị.
Cả ngày hôm nay, An An không gặp Trình Tiêu Diệc, trong lòng suy đoán,
chắc là ở nhà phản tỉnh rồi. Buổi chiều, cô gọi điện cho Uông Thanh
Mạch, đối phương đang bận họp, không nói nhiều rồi cúp điện thoại.
Bận rộn cả ngày chuẩn bị mấy hạng mục nghiên cứu trong sở để dự định đưa
vào tham dự diễn tập thực chiến, An An cẩn thận ghi chép những bộ phận
quan trọng để chuẩn bị cho cuộc hành trình trở lại Quảng Châu vào tuần
sau.
Sắp tới giờ tan sở thì cô nhận được điện thoại của Chu Mộc
Mộc. An An vẫn còn buồn bực ở trong lòng. Cô nàng kia đã không đến dự lễ thành hôn của Diệp Tử, cũng không thèm gọi điện lại cho cô, bây giờ tìm cô để làm gì? Hơn nữa, không phải Chu Mộc Mộc đang ở nhà họ Thạch sao?
Kéo lê thân thể mệt mỏi đón xe đến điểm hẹn, Chu Mộc Mộc đã tới trước. Bộ
quân trang trên người của An An rất bắt mắt, từ xa Chu Mộc Mộc đã nhìn
thấy An An, đứng lên, đẩy cửa ngoắc cô lại.
An An để giỏ xách tay xuống: “Chuyện gì gấp mà gọi tớ ra ngoài thế? Không phải cậu đang ở quân đoàn 27 sao?”
“Ừ, mới vừa trở lại mấy ngày nay, nghe nói cậu đã vào sở nghiên cứu rồi.”
Chu Mộc Mộc rót chén nước nóng, đẩy tới trước mặt An An.
“Cậu nghe tin cũng lẹ chứ! Hơn nửa tháng rồi!” An An cầm chén nước nóng, sưởi ấm bàn tay nói.
Gọi đồ ăn xong, An An ngẩng đầu hỏi Chu Mộc Mộc: “Hôm hôn lễ của Diệp Tử, tớ có gọi điện cho cậu, cậu có nhận được không?”
“Có sao? Lúc đó đang thi hành nhiệm vụ, Ʊlê.quý.đônƱ không mở điện thoại.
Đến khi nhận được thì đã qua mấy ngày rồi, không kịp trở về.”
“À, cậu nói đi, tìm tớ có chuyện gì?” Không có chuyện Chu Mộc Mộc sẽ không bao giờ tìm cô.
Chu Mộc Mộc dừng lại một chút, có chút ngại ngùng, mở miệng nói: “Tớ muốn tham gia bộ tuyên truyền của quân đoàn 38.”
An An sửng sốt, tại sao lại muốn đi quân đoàn 38: “Cậu ở quân đoàn 27 như thế nào? Tại sao lại muốn tham gia quân đoàn 38?”
“Ai da, cậu đừng hỏi! Giúp tớ nói một tiếng với quân trưởng Uông đi!” Ánh
mắt của Chu Mộc Mộc chớp chớp, thái độ có chút gì đó không được tự
nhiên.
“Cậu xin lệnh điều đi là được rồi!” Chuyện này là việc của bộ chính trị, liên quan gì tới Nham Tử chứ!
“Tớ xin rồi, nhưng bị quân trưởng Uông trả lại thì phải?”
“Cái gì?” An An đang uống ngụm nước, thiếu chút nữa là sặc ra. Cả quân đoàn
có hơn mười ngàn người, Uông Thanh Mạch sẽ không quản những chuyện nhỏ
nhặt này chứ? “Nham Tử không rảnh rỗi như vậy chứ!” Rõ ràng An An đang
mắng chồng mình làm việc không đàng hoàng đây.
Chu Mộc Mộc nghiêm túc gật gật đầu: “Thật, lệnh điều động bị bác bỏ, nói là quân đoàn 38
không thiếu ký giả. Cậu giúp tớ nói dùm một tiếng được không?”
An An để chén nước xuống, nghiêng người về phía trước, cẩn thận dò xét
khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của Chu Mộc Mộc: “Trước tiên cậu phải
nói cho tớ biết tại sao phải đi quân đoàn 38? Quân đoàn 27 không phải
ngốc để cậu trở lại Bắc Kinh.”
Đôi lông mày thanh tú của Chu Mộc Mộc nhíu lại: “Cậu đừng hỏi có được không? Về sau sẽ nói cho cậu biết.”
An An nhíu mày: “Hừ, không lẽ có tình nhân ở quân đoàn 38? À, không đúng, không phải là cậu đã có bạn trai rồi sao?”
“Chia tay rồi!”
“Tớ choáng, tốc độ này!” An An suy nghĩ một chút nói: “Được, tớ sẽ nói dùm
một tiếng với Nham Tử cho cậu. Vừa đúng lúc anh ấy đang ở Bắc Kinh, có
lẽ hai ngày nữa sẽ đi. Có được hay không tớ không dám bảo đảm. Cuối tuần này tớ đi Quảng Châu rồi, có thể sẽ không có thời gian.”
“Cậu đi Quảng Châu làm gì?”
“Không phải là vì viện nghiên cứu chứ là gì! Trước kia cũng là người của các
quân khu, lần này chủ nhiệm nói muốn phái người trong căn cứ.”
“À, vậy thì cậu tự chăm sóc mình cho tốt!”
Đồ ăn đưa lên mới ăn được vài miếng thì Uông Thanh Mạch gọi điện thoại
tới. An An báo cho anh biết ăn uống xong sẽ trở về. Chu Mộc Mộc nhìn
khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của An An, khẽ mỉm cười, nhưng lại lộ ra
chút buồn bả và khổ sở.
Cuối cùng, Chu Mộc Mộc lôi kéo tay An An
nói, nhất định phải thuyết phục quân trưởng Uông. An An nhún nhún vai,
bày tỏ sẽ cố gắng hết sức.
Đón xe trở lại biệt thự, An An đá giầy ra, ném túi xách xuống, ngã nằm trên ghế sa lon, không nhúc nhích. Ở
trên lầu, Uông Thanh Mạch nghe được tiếng cửa mở, biết cô đã trở lại,
nhưng lâu quá không thấy lên lầu, nên anh đi xuống xem thử.
“Tại
sao vậy? Sao lại nằm sấp ở đây?” Uông Thanh Mạch ngồi xuống ghế bên cạnh An An, một tay luồn qua nửa người của An An, ôm cô vào lòng.
“Hiện giờ toàn thân em đau nhức, tay chân hết sức lực rồi.”
“Không lẽ sở của em bắt đầu nghiên cứu nông nghiệp rồi hả?” Uông Thanh Mạnh
cười cười, nhưng tay thì lại xoa bóp nhẹ nhàng lên cánh tay của An An.
“Còn không phải là anh hành hạ em đến nổi này sao?”
“Ai bảo em nhảy thoát y làm chi! Anh muốn cản cũng ngăn không được. Người đẹp ở trước mắt, phải nắm lấy cơ hội!”
An An bỏ ngoài tai lời nói của Uông Thanh Mạch, cúi đầu giả chết, không động đậy.
Đáng lẽ An An muốn ngủ thiếp đi, đột nhiên lại nhớ tới chuyện của Mộc Mộc,
tâm trí tỉnh táo ra: “Chu Mộc Mộc được điều tới quân đoàn 38, cô ấy nói
anh là người bác bỏ lệnh điều động đó?”
“Ừ!” Uông Thanh Mạch có thể đoán được lý do Chu Mộc Mộc tìm An An, cho nên anh không ngạc nhiên khi nghe An An nói.
“Bộ anh rãnh rỗi lắm à?” An An ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, quở trách nói.
“Nói chung? Không có cả thời gian ăn cơm đấy!”
“Mẹ nó, đồ ăn quân đội thật khó nuốt!”
Chỉ có hai người nay mới có khả năng chặn họng lẫn nhau. An An điều
chỉnh tư thế, nửa nằm nửa ngồi trên đùi của Uông Thanh Mạch: “Cô ấy nhờ
em hỏi anh, cô ấy muốn được điều đi quân đoàn 38, em nói em sẽ ráng. Bộ
tuyên truyền của các anh cũng không hao tốn bao nhiêu nếu như có thêm cô ấy, cho cô ấy vào đi.”
“Tuy rằng chuyện này không nằm trong chức trách của anh, nhưng anh không muốn cô ấy. Em đừng hỏi tại sao, em cứ
bảo cô ấy bên này của anh không duyệt qua được.”
An An còn muốn
lên tiếng, Uông Thanh Mạch đè đầu An An xuống, hôn lên môi của cô, nhẹ
nhàng, nhưng liền có hiệu quả ngăn lời của cô: “Đừng suy nghĩ nhiều!
Ngày mai anh đi rồi, em cũng phải thu dọn đồ đạc. Đến Quảng Châu rồi thì gọi điện cho chú Vương, đừng có trốn như chuột thấy mèo vậy. Lần trước
chú ấy còn nói với anh, lá gan của em càng ngày càng nhỏ.”
An An dẩu môi, gật đầu không lên tiếng.
An An bị Uông Thanh Mạch nửa lôi lên lầu. Thật ra cô không muốn đi, nhưng
Uông Thanh Mạch không còn nuông chiều cô nữa, ngày ngày ôm ấp, đã không
còn là đứa trẻ nữa rồi.
Tắm rửa xong ra ngoài, Uông Thanh Mạch
vẫn còn trong phòng sách. Cô xoa nước rửa mặt qua loa, vỗ vỗ gương mặt
rồi xoay người đi vào phòng sách.
Uông Thanh Mạch đang nghiên cứu những tài liệu cơ mật trước mặt, nhưng không biết là cái gì. An An đi
tới, chen vào lòng của Uông Thanh Mạch rồi ngồi lên đùi anh. Vừa cúi đầu thì giật mình: “Holy shit! Chuyện gì đã xảy ra?”
Uông Thanh Mạch ‘à’ một tiếng nhưng không lên tiếng. Một lúc sau, anh gom lại tài liệu: “Chuyện này còn chưa xác định, chỉ là phòng bị của những việc còn chưa
xảy ra.”
Uông Thanh Mạch thu dọn đồ xong, hai người trở về phòng
ngủ. Trong lòng An An suy nghĩ, đây chính là chuyện lớn! Nhưng Nham Tử
đã nói, vẫn còn chưa chắc chắn? Nhưng chỉ cần trung ương đã để mắt tới
chuyện này thì coi như mười phần rồi.
Uông Thanh Mạch đi ra ngoài mà An An vẫn còn đứng ngẩn người ở đó. Đợi đến khi nhận thức ra thì
người đã không còn ở đó. Cô vội vàng chạy theo về phòng ngủ.
“Nham Tử, Nham Tử, chuyện này là thật sao?”
Uông Thanh Mạch đứng trước giường, xoay người lại nhìn bà xã đang chạy vào,
nhướng mày: “An An, anh cảm thấy cần phải ra lệnh cấm, từ này về sau
không cho phép em vào phòng sách!” Thái độ Uông Thanh Mạch nghiêm túc,
không có một chút ý tứ đùa giỡn nào.
“Em biết, không cần thiết
đâu!” An An rụt cổ lại, cười hì hì. Đây mới chính là quân nhân Uông
Thanh Mạch, đâu còn là mặc ai muốn đánh thì đánh Nham Tử.
“Có một số việc, biết coi như không biết, thấy coi như không thấy. Đây cũng là
thiên chức của quân nhân.” Những lời này cũng không chỉ nhằm vào An An,
mà chính là cặn dặn tất cả quân nhân, ý tứ phải nên kín đáo, biết cái gì nên nói, nên làm.
An An nghe lời, gật đầu một cái, giơ hai bàn tay nhỏ nhắn ra, vội vàng nói: “Dạ vâng, em không thấy gì hết.”
Uông Thanh Mạch biết rõ tính hiếu kỳ của An An. Không tỏ ra thái độ nghiêm
nghị một chút thì cô nhất định không chịu cư xử nghiêm túc.
Dọn
dẹp xong, hai người leo lên giường. Một tay Uông Thanh Mạch ôm ngang
hông An An, trong lòng suy nghĩ đến nội dung của tài liệu. Bên này An An cũng giống như đang nghĩ tới chuyện này. Nhất thời cả hai người đều
không lên tiếng.
Một lúc sau, vẫn là An An không thể nhịn nổi, xoay người lại đối diện với Uông Thanh Mạch: “Ông xã, em hỏi anh chuyện này thôi!”
“Giống như nội dung tài liệu, không thể trả lời!” Vẻ mặt của Uông Thanh Mạch
nghiêm túc, nhưng quả thật tay thì không thành thật. Ôm chặt eo thon của bà xã, đàn ông nào có thể nghiêm túc được chứ!
An An bĩu môi,
uốn éo thắt lưng, không để cho anh đụng vào: “Em còn chưa nói chuyện mà
nghĩ tới đâu rồi, có cần nghiêm túc vậy không? Em là bà xã của anh,
không phải là thủ hạ dưới quyền anh đâu!”
“Nếu em là binh lính của anh thì anh đã sớm đá em bay về nhà, một ngày thôi gạt bỏ hẳn em.”
“Đừng nói lung tung! Em chỉ muốn hỏi chút thôi. Nếu như chuyện này là thật,
có phải tên tiểu nhân Lương Mộc Dương kia cũng sẽ ngã không?”
“Lương Mộc Dương!” Uông Thanh Mạch thở nhẹ ra mấy chữ này, trầm tư trong giây
lát, vỗ vỗ đôi mà của An An: “ Tất nhiên!” Uông Thanh Mạch chỉ nói hai
chữ này thôi rồi nhìn thẳng cặp mắt sáng ngời của An An cười cười.
Khẽ ngẩng đầu lên, anh hôn một cái lên đôi môi đầy đặn của An An: “Bảo bối, lần này đi là hai ta có thể không gặp nhau ít nhất là hai tháng đó.”
An An gật đầu. Đối mặt với cảnh chia tay, An An có chút không thoải mái,
chu môi, kéo bàn tay to lớn của Uông Thanh Mạch dưới tấm chăn: “Ở bên
ngoài đừng trêu hoa chọc cỏ. Đừng để lúc em về nghe được ‘tin tốt’ của
anh.”
Uông Thanh Mạch vươn tay, luồn dưới cổ An An, ôm cô vào
trong ngực: “Anh lúc nào cũng giữ mình trong sạch. Có khi nào làm chuyện xấu đồn xa đâu.”
"Chớ nhiều lời! Bị người ta nhìn trúng cũng không được! Trong nom tốt cái mặt hoa đào của anh đi!”
“Được rồi, anh bảo đảm, không được dính líu tới đàn bà bên cạnh, có được không? Anh có chuyện đứng đắn muốn nói!”
“À, có chuyện đứng đắn muốn nói với em?” An An tưởng rằng chuyện ‘đứng
đắn’ này xoay quanh tài liệu cơ mật, sung sướng kiển chân chờ đợi.
Uông Thanh Mạch làm bộ suy nghĩ, đột nhiên xoay người một cái, đè An An ở
dưới thân: “Bảo bối, anh đang suy nghĩ, về chuyện con cái của chúng ta!”
“A!” Đầu tiên, An An bị dọa, muốn nhảy dựng lên, sau đó vội vàng đẩy người
đàn ông tham lam mình đồng da sắt này ra: “Bây giờ cả người em đều đau
nhức, tha cho em đi!”
Uông Thanh Mạch cười vài tiếng, cúi đầu hôn lên môi của An An, răng chạm răng, lưỡi linh hoạt uốn lượn trong khoang miệng của An An. Bàn tay không thành thật luồn vào áo ngủ của An An,
nắn bóp bộ ngực căn tròn của cô.
An An không kìm chế được phản
ứng của cơ thể, khẽ nâng người lên nghênh hợp. Trong lúc vô tình, quần
áo mở mộng ra, lồng ngực hai người dán chặt lại với nhau.
Nán lại phản ứng dạt dào, An An dùng sức đẩy đẩy người đàn ông trên người ra, hơi thở hổn hển: “Không được, mệt chết đi thôi!”
Uông Thanh Mạch ‘ừ’ một tiếng, nhưng dục vọng giống như sắt thép đã chống đỡ trên bụng của An An, bên hông không tự chủ được mà tự động cọ xát.
An An cảm nhận được dục vọng của người đàn ông, buột miệng cười, giơ tay
xoa xoa gò má của anh. Dục vọng chưa dứt, bốn mắt nhìn nhau say đắm.
Cuối cùng, hai đôi môi không tự chủ lại quấn quít lấy nhau.