Ân Hạ Trường Ca

“Vậy điện hạ đã có dự định gì cho bước đi tiếp theo chưa”

“Tạm thời vẫn chưa có. Chỉ là ta sẽ sắp xếp để Tố Mai cô cô ở lại Thái Hoà cung”

Viễn Ninh quay mặt lên nhìn Ngọc Lam lấy hơi tiếp tục nói

“Tố Mai cô cô ở trong cung đã lâu, xử lý mọi chuyện cũng đều rất ổn thoả, có cô cô ở lại

thì sẽ tốt hơn”

“Vậy mọi chuyện cứ làm theo như lời điện hạ nói”

Ừm

Lúc này khoảng không lại rơi vào tĩnh lặng, trong đầu Viễn Ninh lúc này lại hiện lên vài câu nói ban nãy do Tố Mai để lại. Tâm trạng Viễn Ninh ngay từ khi bước vào phòng đã

không ổn định, lại nghĩ đến vài lời nói ban nãy nói cùng Tố Mai cô cô, nhịn không được mà đưa mắt lên lén trộm nhìn Ngọc Lam

Viễn Ninh vừa đưa cặp mắt của mình lên nhìn thì mắt gặp ánh mặt của Ngọc Lam lúc này đây cũng nhìn mình. Bị bắt gặp như vậy Viễn Ninh không khỏi giật mình một cái, rất nhanh

liền thu lại ánh mắt của mình sang hướng khác

“Điện hạ người làm sao vậy”

Ngọc Lam chưa từng thấy hành động kì lạ như vậy của Viễn Ninh liền cất giọng hỏi

“Không…không có gì. À…a đúng rồi là muộn quá rồi có lẽ mắt ta đã muốn đi ngủ nên nó mới như vậy”

Viễn Ninh cười lớn đưa tay lên xoa gáy sau đó đứng phắt dậy vội tiến vè phía giường tháo giầy ra leo lên cuộn chăn vào như mọi khi

Ngọc Lam là người thông minh sao lại không biết Viễn Ninh đang cố gắng nói dối để che đậy hành vi của mình cơ chứ, bất quá nàng cũng thực lười vạch trần con người này. Dẫu

gì đây cũng không phải chuyện liên quan đến chính sự.

Nhẹ nhàng đứng dậy, Ngọc Lam tiến đưa tay cầm lên ống tre dập tắt ngọn đèn sáng trong phòng, ngay lập tức căn phòng liền chìm vào một khoảng không đen tối. Nhẹ nhàng từng

bước chân đi về phía chiếc giường.

Viễn Ninh nằm cuộn người trong chăn nín thở nghe từng tiếng dộng một xảy ra trong căn phòng. Nghe được thanh âm Ngọc Lam tiến lên lấy chăn lên đắp. Sau đó cứ như vậy căn

phòng lại rơi vào không không yên tĩnh đến nỗi Viễn Ninh có thể nghe được nhịp tim của mình đang đập, bẵng đến một khắc sau nghe được tiếng thở đều đều phát ra từ người bên cạnh Viễn Ninh đoán chắc rằng có lẽ Ngọc Lam đã chìm vào cơn ngủ.

Đánh bạo quay người sang, Ngọc Lam luôn ngủ thẳng nên khi quay sang từ góc nhìn của Viễn Ninh vẫn có thể thấy được góc nghiêng của Ngọc Lam.

Căn phòng tuy không còn ánh đèn, nhưng những tia sáng từ bên ngoài hắt vào đủ để Viễn Ninh có thể thấy được gương mặt của người bên cạnh mình.

Viễn Ninh thầm nghĩ Ngọc Lam đúng là quốc sắc khuynh thành, nhưng thật tiếc một nữ nhân xinh đẹp như vậy lại phải gả cho một nữ nhân như nàng. Không biết sau này nếu như Ngọc Lam biết được sự thật sẽ như thế nào. Chắc hẳn cô ta sẽ tuyệt vọng sau đó sẽ khóc thê thảm, Viễn Ninh tưởng tượng ra hình ảnh Ngọc Lam khóc thê thảm như thế nào. Nhưng sau đó Viễn Ninh liền lắc lắc đầu, Ngọc Lam là người thanh lãnh, là công chúa Hạ Quốc cao ngạo cô ta sẽ không bao giờ khóc. Nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra Viễn Ninh thầm hô ớn lạnh, không phải Ngọc Lam sẽ cho người sang xiên nàng một nhát chứ.

Nghĩ đến đây Viễn Ninh chỉ lắc đầu thảm thiết cho số phận của mình. Nói gì thì nói trước

tiên phải giữ thân phận của mình trước tuyệt không để bại lộ. Bằng không chưa cần đến Ngọc Lam ra tay, e rằng phụ hoàng sẽ đem nàng ra xử trảm trước đi.

Suy nghĩ nhiều cộng thêm việc sáng nay chạy tới chạy lui, Viễn Ninh đã thiếp đi lúc nào không hay, đến khi mở mắt ra thì thấy trời đã sáng. Đưa tay lên xoa xoa đôi mứt vẫn chưa

thích ứng kịp ánh sáng ban sớm

“Điện hạ người tỉnh rồi sao” Tố Mai hỏi

“Hiện giờ đã là canh giờ nào rồi, sao cô cô lại vào đây” Viễn Ninh vừa mới thức giấc đầu óc vẫn còn mông lung

“Hiện giờ đang là giờ mão, điện hạ người yên tâm vẫn còn rất sớm”

Ừm

Viễn Ninh gật đầu

“Nô tì thấy công chúa đã dậy lâu nhưng vẫn chưa thấy điện hạ rời phòng, lo sợ người trễ giờ nên mới tiến vô mạo muội đánh thức người dậy. Nếu như có gì mạo phạm.”

Tố Mai quỳ xuống

“Điện hạ, nếu như có gì mạo phạm xin người trách phạt”

Thấy như vậy Viễn Ninh đang trên giường cũng vội đứng dậy, bước xuống tiến tới nâng tay Tố Mai cô cô đứng dậy

“Cô cô người đã chăm sóc ta từ nhỏ, hơn nữa lại từng hầu hạ bên cạnh mẫu phi ta. Ta sớm đã coi cô cô như người thân của mình, cô cô sau này không cần phải như vậy. Ta cũng sẽ không trách phạt gì người”

“Đa tạ điện hạ” nói xong Tố Mai cô cô liền đứng dậy

“Phải rồi cô

cô đồ đạc người đã sắp xếp xong chưa”

“Mọi thứ nô tì đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ tới giờ lên đường”

“Được, vậy vất vả cho cô cô rồi” Viễn Ninh cười nói

“Đây chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn mấy là công sức. Phải rồi điện hạ điểm tâm đã được

chuẩn bị xong, công chúa cũng đang chờ người tới dùng bữa” Tố Mai nói

“Ta biết rồi, bây giờ ta sẽ qua ngay”

Dùng xong bữa sáng, bước vào thư phòng dọn dẹp, mang theo một chút đồ cần thiết. Rất nhanh đã tới giờ lên đường, xe ngựa cùng đoàn binh hộ tống đến Nam Châu cũng đã đợi sẵn ngoài cổng hoàng cung.

“Điện hạ ngài lên đường cẩn thận. tiểu Trung tử, Tô Mạt hai ngươi nhớ chiếu cố điện hạ thật tốt” Tố Mai đứng trước cửa cung dặn dò

Tô Mạt cùng tiểu Trung tử nghe nhắc đến tên mình cũng gật gật đầu

“Tố Mai cô cô bọn ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho điện hạ cô cô đừng lo” tiểu Trung tử nói

Nghe được lời hồi đáp lại Tố Mai cũng gật gật đầu, đưa ống tay áo lên đôi mắt đỏ hoe lau đi vài giọt nước mắt

“Ta đi đây” Viễn Ninh quay sang nhìn Ngọc Lam nói

“Điện hạ nhớ bảo trong” Ngọc Lam đáp lại

Nhận được lời đáp lại của Ngọc Lam coi như Viễn Ninh có thoải mái đôi chút. Thời gian cũng không còn nhiều, mặc dù thật lưu luyến nhưng cũng không thể cứ đứng mãi như vậy, Viễn Ninh quay người bước đi

Lúc này đây Viễn Ninh dường cảm nhận được tâm trạng trống rỗng của mình, nàng cảm thấy mình như sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng. Chỉ cần bước lên xe ngựa là nàng sẽ ra

khỏi kinh thành, đến một nơi mới, không biết bao lâu mới được khải hoàn trở về.

Tim bỗng có chút tê dại, Viễn Ninh đánh liều quay đầu lại. Đưa tay xách lên tà áo quan phục của mình, chạy nhanh về phía Ngọc Lam. Đến nơi Viễn Ninh dừng lại đưa ánh mắt có chút lưu luyến nhìn Ngọc Lam

“Chờ ta trở về” Viễn Nin vừa nói vừa thở hổn hển

Ngọc Lam nghe vậy khoé môi cong lên gật đầu không nói quá nhiều chỉ để lại cho Viễn Ninh một chữ “Sẽ”

Nhận được câu trả lời của Ngọc Lam, Viễn Ninh như trút được gánh nặng trong lòng. Mặc dù hiện tại Viễn Ninh vẫn chưa xác định được tình cảm của mình đối với Ngọc Lam, càng quan trọng hơn nữa là cả hai đều là nữ tử. Viễn Ninh cảm thấy điều này thật trái

luân thường đạo lý.

Quay trở lại xe ngựa, sau khi Viễn Ninh lên xe, cả đoàn bắt đầu khởi hành. Người cũng không còn đứng tiễn ngoài cửa nữa. Tất cả đều trở về, cả Thái Hoà cung đều im lặng hơn

ngày thường, khung cảnh cũng thật buồn.

Tuy nhiên Ngọc Lam trong lòng lúc này có chút vui sướng, bởi lẽ nàng đã bắt đầu dần đạt được mục đích của mình. Bắt đầu chiếm lấy trái tim Viễn Ninh, sau đó là lợi dụng tình cảm đấy để đạt được thứ mình mong muốn.

Theo nàng quan sát, ban nãy Viễn Ninh quay lại nói với nàng lần cuối, có lẽ con mồi trong

tay nàng đã bắt đầu cắn câu rồi. Thứ mà nàng muốn đạt được cũng chỉ còn là thời gian mà thôi.

Ngồi trên xe ngựa đi một quãng đường dài như vậy thật nhàm chán. Ban ngày cứ đi như vậy chỉ đến lúc trưa và tối Viễn Ninh mới có cơ hội xuống xe ngựa bước ra bên ngoài, đi như vậy cũng được hai ngày rồi. Ngồi trên xe mệt mỏi, Viễn Ninh không khỏi thở dài

“tiểu Trung tử còn khoảng bao lâu nữa sẽ tới Nam Châu” vén bức màn che cửa sổ Viễn Ninh thò đầu ra nói chuyện cùng tiểu Trung tử cưỡi ngựa đi bên cạnh.

“Qua hết ngọn núi này, nếu không nhầm thì khoảng 2 canh giờ nữa chúng ta sẽ tới Nam Châu thưa điện hạ” tiểu Trung tử nói.

“Vậy sao” hỏi xong Viễn Ninh cũng không có ý định chui vào lại trong, Viễn Ninh chống tay lên thành cửa sổ cứ như vậy nhìn ngắm quang cảnh xung quanh.

Dãy núi này cây cối xanh tươi tốt, nhiều bóng mát, mát mẻ và dễ chịu hơn mọi đoạn đường trên chặng đường tới Nam Châu.

“tiểu Trung tử ngươi ngồi xe ngựa lâu như vậy không bị ê mông sao” Viễn Ninh hỏi

Không nói đến thì không sao, nhưng khi nhắc đến tiểu Trung tử lại cảm thấy lời điện hạ nói như ứng nghiệm vào lúc bấy giờ.

“Điện hạ nếu cho nô tài lựa chọn có đánh chết nô tài, nô tài cũng sẽ không chọn cưỡi ngựa đi đường xa như vậy” tiểu Trung tử nhăn mặt nói

“Vậy ngươi bị đau mông là thật sao” như có chuyện để trêu đùa Viễn Ninh vui vẻ nói

“Điện ha người đừng trêu nô tài nữa” tiểu Trung tử sắp khóc nói

“Điện hạ cẩn thận”

Giọng Tô Mạt vang lên một mũi lên bay thẳng tới cắm thẳng trúng cột gỗ bên canh cửa sổ nơi Viễn Ninh đặt tay

“Có thích khách mau bảo vệ điện hạ”

Chưa kịp để Viễn Ninh tiêu hoá chuyện vừa đang xảy ra, thì xung quanh vài tên hắc y nhân lao tới. Viễn Ninh bị doạ cho kinh hách vội chui vào trong xe ngựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui