Ân Hạ Trường Ca

“Công chúa có thư từ Nam Châu gửi đến” A Nhược bước vào phòng

Ngọc Lam vươn ngón tay thon dài của mình cầm lấy bức thư, vừa nhìn nàng đã biết là thư của Viễn Ninh

Mở bức thư, Ngọc Lam đọc nội dung của Viễn Ninh gửi cho nàng

Hiện giờ ta đã tới Nam Châu, cuộc sống người dân nơi đây thực sự rất cơ cực, chỉ e rằng trong một sớm một chiều không thể thay đổi nơi đây nhanh được… Ngoại trừ nghèo khó thì cũng không có gì đáng kể cả, mọi chuyện đều ổn, công chúa tại kinh thành nhớ giữ sức khoẻ.

Gấp lại tờ giấy bở lại nơi ngăn kéo trong bàn. Sắc mặt Ngọc Lam vẫn không thay đổi

“Chuyện ta sai các người làm đã làm xong chưa”

“Hồi bẩm công chúa mọi chuyện đều diễn ra suôn xẻ” A Nhược nói

“Lần này hành thích người, tuy không để sai sót khiến y bị thương. Nhưng người mà chúng ta thuê dường như đều bị giết chết gần hết”

“Vậy sao. Xem ra lão hoàng đế này cũng thật sự để tâm tới chuyến đi này” suy nghĩ một lát Ngọc Lam nói tiếp

“Ngươi đem tiền đến cho những gia đình có người đã bị chết, xem như là bồi thường một chút cho họ”

“Vâng”

Muốn xây dựng được đại nghiệp thì phải tính từng bước đi một. Ngọc Lam hiểu muốn khiến cho Viễn Ninh trở nên hiếu chiến, máu lạnh hơn thì nàng phải càng khiến Viễn Ninh chết tâm vào những người thân cảu mình. Phải đẩy Viễn Ninh vào con đường tuyệt vọng, sau đó trở thành thanh kiếm sắc trong tay Ngọc Lam từ đó diệt trừ từng người một.

Lần trước khi nghe Viễn Ninh kể về chiếc vòng tay bạc kì quái này, Ngọc Lam vốn không dụng tâm nhiều, nhưng sau khi biết được chiếc vòng xuất phát từ Hạ Quốc, lại thêm mối quan hệ không mấy tốt lành giữa Tự Khánh đế

và Viễn Ninh. Đây là một cơ hội tốt,

“Phải rồi, phía bên kia tam ảnh theo dõi có động tĩnh gì mới” Ngọc Lam thật sự muốn biết phản ứng của Viễn Ninh khi phát hiện ra chiếc vòng

“Theo như tin tức gửi về, gần đây y không có động thái gì liên quan đến lần gặp thích khách vừa rồi”

Ngọc Lam khẽ nhíu mày bên kia cũng không đề cập tới chuyện lần này gặp thích khách, hành động lần này của Viễn Ninh thật sự không nằm trong dự đoán của nàng

“Đã theo dõi kĩ chưa, thật sự không có động tĩnh”

“Bên phía thập nhất luôn ngày đêm quan sát, thật sự không có động tĩnh gì” A Nhược tiếp tục khẳng định độ chính xác của thông tin

Ngọc Lam cũng không thể đoán được nước đi tiếp theo của Viễn Ninh, hay nói là

“Công chúa” A Nhược thấy sắc mặt công chúa không được tốt,không biết có nên bẩm báo chuyện tiếp theo không. Nhưng do dự một hồi cuối cùng cô vẫn quyết định nói ra

“Phía Thập Nhất còn báo tin về, nữ nhi của phủ công bộ cũng tới Nam Châu để tiếp tế lương thực”

Nghe tới đây hàn khí trong người Ngọc Lam càng thêm nặng nề, tuy nhiên trên gương mặt vẫn duy trì vẻ không gợn sóng

“Không nghĩ tới Công Bộ cũng nghĩ tới Nam Châu. A Nhược kêu Tam Ảnh theo dõi hành tung của phủ Công Bộ ở Nam Châu xem sao”

“Vâng” A Nhược cúi đầu nói, đôi lúc vẫn không nén được mà lén nhìn lên xem biểu cảm của chủ tử nhà mình. Sau đó cảm thấy không có gì khác lạ mới thôi

Rõ ràng mỗi lần nhắc tới Viễn Ninh giọng điệu công chúa cũng trở nên khác hơi, đôi lúc cao hứng hơn một chút. Đôi lúc A Nhược cũng muốn từ giọng nói đoán tâm tư của chủ tử nhưng mỗi lần nhìn lên đều thấy công chúa tâm


bình như mặt hồ không gợn sóng. Cô muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi.

Thành Nam Châu

Chi phủ Nam Châu

“Đại nhân bà lão hôm qua đã đến rồi, hiện giờ còn đang ở ngoải cổng phủ” một nha định tiến vào nói

Viễn Ninh sau khi trở về liền căn dặn thuộc hạ, nếu hôm sau có thấy một bà lão tới trước phủ thì tới bẩm báo cùng nàng một tiếng. Quả thực hôm sau sáng sớm bà lão liền đến

“Mau cho bà lão vào phủ, sau đó cho người sắp xếp chỗ ở cho bọn họ”

Nói xong Viễn Ninh bước đi ra ngoài

“Bà bà, bà đến rồi’ Viễn Ninh cười thân thiện nói

“Đa tạ đại nhân đã cưu mang bà cháu ta” bà lão cảm kích nói

“Không có gì, phải rồi bà bà ta vẫn chưa biết danh xưng củambà” Viễn Ninh ngập ngừng nói, thiết nghĩ cứ xưng hô bà bà mãi như vậy cũng không thoả đáng

“Người dân ở xung quanh đây hay gọi lão là Lưu bà, nếu đại nhân kêu chê có thể gọi như vậy cũng được” bà lão ngập ngừng nói

“Được vậy Lưu bà, ta đã cho người sắp xếp chỗ ở cho bà cùng mấy đứa nhỏ rồi” Nói xong Viễn Ninh quay xong nhìn gia nhân nói

“Người đâu mau đưa Lưu bà cùng mấy đứa nhỏ tới nhận phòng của mình”

Vâng

Tên gia đinh tiến tới đưa tay hướng về phía trước điệu bộ mời mấy bà cháu tiến lên phía trước

“Mời mọi người đi theo hướng này”

“Đa tạ” Lưu bà hướng gia đinh cảm kích sau đó vội bước đi

Viễn Ninh vẫn còn đang đứng trên sân nhìn mấy người bước đi, tên gia đinh khác liền bước tới phía trước cúi đầu hướng Viễn Ninh nói

“Đại nhân, có người tự xưng là người của Mạc gia đến cầu kiến”

Mới sáng sớm liền tới đây không biết người của Mạc gia còn muốn làm gì

“Cho vào” Viễn Ninh nói xong liền hướng tới đại ảnh ngồi chờ

“Vi Tâm bái kiến đại nhân” nữ nhân vừa bước vào liền hành lễ

“Không biết mới sáng sớm tiểu thư đã tới phủ của ta, phải chăng có chuyện gì gấp” Viễn Ninh không gấp gáp nàng cầm ly trà nói vài câu sau đó nhẹ nhàng thổi đưa lên miệng nhấp nháp vài ngụm

“Cũng không phải là chuyện gì to tát, thiết nghĩ đã tới Nam Châu ta cũng muốn hỗ trợ người dân nơi đây từng bước gầy dựng lại thành Nam Châu phồn vinh như trước. Nên mạo muội tới cầu đại nhân cho bọn ta hướng tại

nơi này đến khi nào người dân nơi đây có cuộc sống tốt” Vi Tâm chậm rãi nói


Nghe những lời nói này Viễn Ninh không ngừng khó hiểu

“Mạc gia thân là công bộ thượng thư vốn nên lo chuyện của công bộ, nơi đây là Nam Châu. Hoàng Thượng cũng đã chỉ định nơi đây dưới quyền cai quản của ta, hà cớ gì phủ công bộ cũng muốn nhúng tay vào”

Viễn Ninh không kìm được mà nói thẳng

Vi Tâm biết trước sẽ nhận được câu trả lời như thế này từ Viễn Ninh nên cũng không có gì quá bất ngờ, trước đây nàng cầu xin phụ thân một mực đến Nam Châu cứu tế, phụ thân nàng một mực không đồng ý. Lại nói mảnh đất Nam Châu chẳng có gì quý báu, đến đây chỉ có cực khổ. Tuy nhiên Vi Tâm hiểu rõ đây là thời cơ duy nhất để nàng có thể gặp Viễn Ninh cho nên đành nghĩ ra kế sách lừa gạt phụ thân lấy cớ tới Nam Châu thứ nhất là để theo dõi hành tung của Viễn Ninh, thứ hai là nếu lần này Nam Châu có khởi sắc ít nhiều cũng không thể không

nhắc đến công lao của Mạc gia.

Từ hai lợi ích trên mà về sau cùng phụ thân mới đồng ý, tuy nhiên ban đầu Mạc lão gia có ý cho huynh trưởng cảu Vi Tâm đến đây, nhưng sau này lại vì công việc trong triều chính có chút biến đổi từ đó bận rộn hơn rất

nhiều, nên Mạc lão gia mới dứt tâm để Vi Tâm tới nơi này.

Vậy nên cho dù phải thuyết phục trăm lần Vi Tâm cũng quyết không từ bỏ

“Có lẽ đại nhân đã hiểu nhầm ý của ta” Vi Tâm nói tiếp

“Chỉ là bản thân ta muốn được giúp đỡ người dân nới đây, muốn được chứng kiến cuộc sống bọn họ thay đổi dần tốt lên nên mới muốn nán lại Nam Châu”

Cảm thấy Viễn Ninh vẫn im lặng Vi Tâm lo sợ Viễn Ninh tiếp tục phủ định nên nói thêm

“Người Mạc gia vốn tới đây là để phát lương thực giúp đỡ người dân, nên sau khi làm xong nhiệm vụ liền trở về. Chỉ là bản thân Vi Tâm còn chút vướng mắc trong lòng với người dân nơi đây nên muốn nán lại thêm một chút”

Nghe tới người Mạc gia sẽ không ở lại tâm Viễn Ninh cũng có chút dao động

“Mạc gia sẽ trở về kinh thành sau khi phát xong lương thảo”

“Đúng vậy, chỉ là do ta ham chơi nên muốn nán lại nơi này. Hiện tại nếu thực sự nán ở đây thì chỉ có mình Vi Tâm cùng thiếp thân thị nữ”

Mắt thấy Viễn Ninh đã có chút lay động Vi Tâm bồi thêm, điều này khiến cho Viễn Ninh càng thêm chắc chắn rằng người Mạc gia sẽ không ở lại Nam Châu cản trở nàng. Tuy nhiên vẫn còn tiểu thư nhà Mạc gia tại nơi này làm

sao Viễn Ninh có thể đảm bảo người Mạc gia không ra tay với mình cơ chứ.

“Nói là tiểu thư nán lại, nhưng cũng chỉ nên đứng một bên quan sát, vẫn là không nên can thiệp chính sự vẫn tốt hơn” Viễn Ninh nói

Quả nhiên vẫn không ngừng đề phòng. Như vậy thì có sao chứ, mục đích của Vi Tâm là được ở lại Nam Châu cho dù can thiệp hay không can thiệp vào chính sự đều không quan trọng

“Đại nhân yên tâm ngày mai người của Mạc gia hết thảy đều trở về kinh thành, còn Vi Tâm nán lại nơi này nhiều lắm cũng chỉ tới giải phiền cùng người dân, thấu hiểu cuộc sống khốn khổ của họ để đồng cảm”

“Nếu vậy thì tiểu thư cứ tạm nán lại nơi đây” Viễn Ninh cuối cùng cũng chấp thuận

“Đại nhân ta vẫn còn một thỉnh cầu nữa” Vi Tâm nói

Cho ở lại đã là quá giới hạn, giờ lại xin thêm một lần nữa, Viễn Ninh vẻ mặt lúc này cũng tỏ ra không mấy thân thiện, nhưng vẫn chấp thuận

“Chỉ là điều kiện không vượt quá khả năng của ta, ta sẽ xem xét” mặc dù vậy Viễn Ninh vẫn không vội đồng ý ngay mà chờ đợi xem yêu cầu của Vi Tâm như thế nào sau đó mới suy xét sau.


“Chỉ là ta thân nữ nhân, lại ở nơi xa lạ một mình, vốn lo sợ an toàn. Cho nên mong đại nhân có thể cho Vi Tâm ở tại trong phủ”

Giả cho người Mạc gai rời khởi Nam Châu, bản thân mình lại tự dẫn mình vào để ngầm theo dõi. Viễn Ninh thầm nghĩ con người này thật không đơn giản. Đúng là không thể đánh giá thấp người Mạc gia, Khẽ cười lạnh trong lòng, Viễn Ninh mở miệng nói

“Nếu đã là an toàn thì tiểu thư có thể tới đây tá túc, tránh xảy ra chuyện ở nơi này, không biết công bộ Mạc đại nhân sẽ đem ta ra tố cáo đâu” Viễn Ninh nói, nhưng lúc này trong lòng nàng cũng thầm nghĩ

‘Nếu người Mạc gia đã muốn vậy thì ta cứ thuận nước đẩy thuyền để xem các ngươi muốn giở trò gì’

Thấy được chấp thuận Vi Tâm trong lòng vui sướng không thôi, liền đứng dậy xin phép ra về để chuẩn bị. Viễn Ninh cũng cảm thấy không nên giữ người lại liền nhanh nhẹn đồng ý cho người ta ra về. Đâu biết được mọi chuyện

Viễn Ninh nghĩ đều đi quá xa xôi tất cả đèu không nằm trong tầm suy tính cảu Vi Tâm

Sau khi ra khỏi chi phủ, Vi Tâm nghĩ cách gửi thư nói với phụ thân về việc cho người Mạc gia rời khỏi Nam Châu trở về, còn bản thân mình thì ở lại. Ban đầu Mạc lão gia cũng nổi cơn thịnh nộ, nhưng sau khi đoc vài bức thư

tiếp theo của Vi Tâm thì tâm tình cũng dịu xuống không ít.

………………………………

“Đại nhân hiện giờ ruộng đất đều khô hạn, nguồn nước cũng cực khan hiếm e rằng rất khó để trồng trọt tiếp” Nghiêu Khâm nói

Vài ngày sau Viễn Ninh bắt đầu đi xung quanh khảo sát xem tình hình nơi đây như thế nào, liệu có thể tiếp tục canh tác hay không.

Tới nơi chỉ thấy những mảnh đất nứt nẻ Viễn Ninh không khỏi thở dài, trước đây nàng cũng chưa từng đối mặt trực diện với cảnh này ao giờ, có lắm thì cũng chỉ đọc được nạn hạn hán trong sách ghi chép lại. Xem ra lần

này khó hơn nhiều

“Nghiêu đại nhân đã hay không cho người thử tìm nguồn nước” Viễn Ninh nói

“Hạ quan đã cho người đi tìm nguồn nước nhưng tất cả đều không có kết quả tốt” Nghiêu Khâm lắc đầu

“Vậy sao” nói xong Viễn Ninh thở dài chỉ đành bước đi vòng quanh để giết thời gian, lúc này đây nàng vẫn chưa thể tìm ra giải pháp tốt nhất để giải quyết việc này

“Đại nhân trời nắng nóng, nếu ngài không chê có thể tới phủ của ha quan để tránh nóng tạm thời”

Đi một hồi cũng đến giữa trưa, mặt trời cũng bắt đầu nắng gay gắt Nghiêu Khâm biết chi phủ đại nhân dáng vẻ thư sinh chắc không chịu nổi cái nắng liền mở lời mời. Đi một lúc cũng cảm thấy thấm mệt Viễn Ninh cũng máy

móc gật đầu, sau đó để Nghiêu Khâm dẫn đường.

Phủ đệ của chi huyện đại nhân, gia của chi huyện đại nhân cũng đỗi sức bình thường tới nỗi Viên Ninh không thể tin nổi. Bước vào cánh cổng, căn nhà gỗ đơn sơ xuất hiện, phía trước là sân nhà được bố trí một chiếc đình bên

trong có bộ bàn ghế, quanh đi quẩn lại cũng chẳng có gì ra dáng là phủ đệ của chi huyện đại nhân. Trong nhà có vị phu nhân cũng đã đứng tuổi, còn có một nha hoàn, và hai gia đinh

“Lão gia sao hôm nay người trở về nhà sớm vậy” Nghiêu phu nhân thấy tiếng bước chân phía ngoài liền nghĩ Nghiêu đại nhân đã trở về nên tiến tới ngoài xem.

Thấy phu nhân của mình bước ra như vậy Nghiêu đại nhân cũng tiến tới đứng lại gần, sau đó hướng tay về phía Viễn Ninh bắt đầu nói

“Phu nhân đây là chi phủ đại nhân mới tới thành Nam Châu chúng ta”

Nghe Nghiêu đại nhân nói vậy, Nghiêu phu nhân liền hướng Viễn Ninh hành lễ

“Vi phụ gặp qua chi phủ đại nhân”

“Phu nhân không cần câu nệ” Viễn Ninh giơ tay ra nói

“Đại nhân mới ngồi” Nghiêu Khâm hướng tới chiếc ghế trong đình nói

Thấy vậy Viễn Ninh liền hiểu ý, tiến tới chiếc đình sau đó thản nhiên ngồi xuống


“Nghiêu đại nhân là huyện lệnh, nhưng phủ đệ lại rất đơn sơ” ngồi xuống xong Viễn Ninh nói

“Thân là quan phụ mẫu, phủ đệ huyện lệnh có rộng lớn đi chăng nữa mà người dân vẫn khốn khổ như vậy thì cần nhà lớn để làm gì” Nghiêu Khâm lắc đầu cười nói

“Lão gia trà đã pha xong rồi” nói xong Nghiêu phu nhân bưng trà tới

“Phu nhân người lại xuống bếp” Nghiêu đại nhân nói

“Mấy chuyện vặt như vậy thì có sao đâu chứ, ta có thể làm được” Nghiêu phu nhân cười đáp nói

Từ cuộc hội thoại của hai người Viễn Ninh có thể đoán ra có lẽ Nghiêu đại nhân này cũng rất thương phu nhân của mình,

“Xem ra tình cảm giữa Nghiêu đại nhân và phu nhân rất tốt” Viễn Ninh thốt lên

“Đúng vậy đại nhân” sau Nghiêu Khâm nói tiếp “Phu nhân của hạ quan vốn đi theo ta mới khổ, ngẫm lại như vậy vẫn rất thiệt thòi cho bà ấy”

“Là ta chọn đi theo lão gia, lão gia người đừng tự trách bản thân” Nghiêu phu nhân nói

Nhìn hai người vui vẻ như vậy trong đầu Viễn Ninh không khỏi hiện lên hình ảnh của nàng và Ngọc Lam lúc còn đang ở Thái Hoà cung,hình ảnh nữ nhân với ánh mắt, gương mặt và nụ cười dịu dàng trong ánh nắng chiều tà đã khắc sâu vào tâm trí Viễn Ninh. Lúc này nàng thật sự chỉ ước bản thân có thể ở Thái Hoà cung có thể gặp nữ nhân ấy

Giọng nói Nghiêu Khâm lúc này vang lên kéo nàng ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man của mình

“Đại nhân người làm sao vậy” Nghiêu Khâm thấy Viễn Ninh trầm ngâm liền vội hỏi

“Không có việc gì, vẫn là chuyện tìm nguồn nước khiến ta cảm thấy rắc rối” Viễn Ninh viện một cái cớ

“Đúng vậy việc tìm nguồn nước cũng thật không dễ dàng gì” Nghiêu Khâm vuốt lấy bộ râu gật đầu nói

Ngồi lại một lúc hai người thảo luận với nhau về việc giải quyết lương thực trước mắt sau đó là lên kế hoạch tỉ mỉ cho việc tìm nguồn nước, xong xuôi cũng đến giữa trưa. Nghiêu Khâm cũng có ý muốn giữ Viễn Ninh lại dùng

bữa nhưng Viễn Ninh viện cớ chi phủ còn nhiều việc nên không thể ở lại, sau đó cũng rời khỏi nhà Nghiêu Khâm

Trở về phủ của mình Viễn Ninh cảm giác được nó náo nhiệt hơn vài hôm trước, đi sâu vào trong mới thấy được thì ra Lưu bà bà cũng mấy đứa trẻ và Vi Tâm đang ở sau nhà nói chuyện cũng nhau.

Mấy đứa trẻ này cũng thật ngoan, đứa lớn đã biết giúp việc từ trong đến ngoài phủ, còn mấy đứa nhỏ hơn bọn chúng cũng không đành ngồi không kiếm những công việc nhỏ nhặt hơn có thể giúp được bấy nhiêu thì bọn chúng cũng phụ giúp. Không ồn ào quấy rầy, Viễn Ninh thầm đánh giá tỏ ra hài lòng đám trẻ này cũng thật hiểu chuyện.

Thêm nữa vài ngày trước Vi Tâm vừa nói chuyển đến, y như rằng hôm sau cô đã đến chi phủ của Viễn Ninh. Mặc dù Viễn Ninh có hơi bất ngờ nhưng cũng không ngờ là nhanh đến vậy

“Vi Tâm cô nương thật khéo tay, có thể làm ra được nhiều món điểm tâm ngon như thế này” Lưu bà bà nói

Từ trước đến nay trong thành Nam Châu đều nói ăn không đủ, chứ đừng nói đến là việc làm những món điểm tâm, vậy nên Lưu bà bà cũng chưa thấy qua các vị tiểu thư hay nữ quyến nhà bình thường làm những món điểm tâm như vậy, có chăng thì cũng rất hiếm và mùo vị cũng không tốt như vậy. Vì vậy Lưu bà bà không khỏi tán thưởng cô.

“Vi Tâm tỷ tỷ thật là tài giỏi’ một trong ba đứa trẻ lớn nói

“Cũng chỉ là bình thường thôi mọi ngời đừng khen ta nhiều như vậy” Vi Tâm cảm thấy mọi người đều nâng mình lên quá rồi liền đáp lại

“A…đại nhân trở về rồi” một trong những đứa trẻ đã nhận ra Viễn Ninh đi tới liền la lên

Thấy có người đã nhận ra mình Viễn Ninh liền mỉm cười đi tới chỗ đám người.

P/s: Người thứ 3 đã xuất hiện muốn cướp Viễn Ninh đi rồi, Ngọc Lam đâu mau xuất hiện hảo hảo giữ người đi

Viễn Ninh: ai chơi kì cục cho người đi ám sát người ta cơ chứ

Ngọc Lam: cho chừa tội cho gái vào nhà

Viễn Ninh: đều là nữ nhân ở cùng một chỗ cũng đâu chết được a, hơn nữa tình thế cấp bách ai cũng đâu muốn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận