Ăn Hại Sống Lại

Khi Long Đào và Lục Nhân chỉnh sửa xong nội vụ của mình, Tô Thần Dật vẫn còn vật lộn với đám chăn của y, phá rồi xếp, xếp rồi phá, cái chăn mới tinh bị Tô Thần Dật chà đạp đến vô cùng thê thảm. Thiếu niên tóc đen đứng bên cạnh bàn học cầm sách trên tay nhưng đuôi mắt khẽ nhếch, khóe mắt có chút run rẩy, quả nhiên là cậu ấm bị chiều quá hóa hư.

Sau khi trải qua vô số lần thất bại, kiên nhẫn của Tô Thần Dật rốt cuộc cũng cạn kiệt, chỉ thấy y vùi chăn thành một cục: "Con mẹ nó, cái chăn chết tiệt, mềm nhũn thế này làm sao có thể xếp vuông được chứ, khốn nạn!" Nói xong còn nổi giận đá mấy đá.

Quả nhiên là công tử bột, thiếu niên tóc đen thu hồi tầm nhìn đưa mắt nhìn quyển sách trên tay.

Hai người Long Đào vốn đang chuẩn bị tới bắt chuyện với Tô Thần Dật thì yên lặng liếc nhìn nhau rồi lui về phía sau một bước, âm thầm đứng chặn lại cái thang leo lên giường.

Tô Thần Dật sau khi xả giận liền nghiêng đầu nhìn về phía đám chăn trên cái giường bên cạnh giường mình, không chỉ có chăn ngăn nắp mà ngay cả ga giường cũng phẳng phiu thẳng tắp, không có một nếp nhăn. Ánh mắt Tô Thần Dật híp lại, thầm nghĩ chăn của thằng nhóc này chắc hẳn là được may bằng vật liệu đặc biệt đi? Bằng không thì làm sao có thể xếp thành hình lập thể như vậy được chứ.

Hơi hơi thăm dò, thấy ánh mắt dưới lớp tóc của thiếu niên tóc đen vẫn mải miết đặt trên cuốn sách, Tô Thần Dật thu hồi tầm mắt, đột nhiên nhảy lên không trung một cái, "rầm" một tiếng dẫm lên giường của thiếu niên tóc đen. Ngay cả cái bàn liền giường cũng run lên một cái.

Ánh mắt của Long Đào và Lục Nhân sáng lóe, lập lòe lập lòe.

Thiếu niên tóc đen chậm rãi khép sách lại, cầm sách đặt lên giá, toàn bộ giá sách cũng rất gọn gàng, mỗi khổ sách đều đặt trong mỗi ô khác nhau, không chút nào gập ghềnh. Đẩy ghế dựa về chỗ cũ, thiếu niên tóc đen lui vài bước mà lạnh lùng nhìn Tô Thần Dật đang nhảy nhót trên giường của cậu.

Tô Thần Dật ngồi chồm hổm trên giường cắn cắn ngón tay nhíu mày nhìn xấp chăn góc cạnh rõ rệt trước mắt, xấp chăn không hề có một chút nếp nhăn. Sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, Tô Thần Dật vươn tay chọt một cái: "Thì ra không có nhét giấy các tông a."

Thiếu niên tóc đen: "..."

Tô Thần Dật đưa tay vén (chăn) lên, cả giận nói: "Không nhét giấy các tông mà cũng có thể xếp thành như vậy, muốn nghịch thiên hả khốn!"

Hai người Long Đào nhất hời trừng lớn mắt, miệng mở thành hình chữ "O", vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Tô Thần Dật đang trên giường-của-người-khác chà đạp chăn-của-người-khác, cái chăn mới rồi còn ngăn nắp mà giờ đã bị Tô Thần Dật vùi thành một cục, cái giường vốn bằng phẳng cũng bị y làm cho hỗn độn.

Long Đào yên lặng quay đầu về phía Lục Nhân, cái này, chúng ta gọi là không-cần-bói-cũng-biết sao?

Lục Nhân bình tĩnh nhìn lại, không, cái này gọi là tư tưởng lớn gặp nhau! ( ý nói việc cùng nhau chặn cầu thang)

Thiếu niên tóc đen hứng chịu tai họa, không đúng, là thiếu niên tóc đen hứng chịu đôi tay độc ác, cũng không đúng, tóm lại, thiếu niên tóc đen vẫn không bị Tô Thần Dật kích thích, vẫn như trước đực mặt nhìn cái giường khốn khổ của mình bị chà đạp.

Sau khi phát tiết, Tô Thần Dật vô cùng sảng khoái, y đắc ý vỗ vỗ tay, khóe mắt liếc đến khuôn mặt ngây dại của ba người ở phía dưới rồi lại nhìn thiếu niên tóc đen khó hiểu hỏi: "Cậu không nhìn sách mà nhìn tôi làm gì?"

Thiếu niên tóc đen nhướng mày, ý cậu sao?

"Đờ mờ!" Tô Thần Dật chỉ vào hai khối nội vụ trước mặt: "Vì sao bọn mày đều như thế!"

"..." Honey à, anh chú ý sai trọng điểm rồi~?

"Tại sao tôi gấp cách gì cũng không được!" Tô Thần Dật chỉ vào đống chăn dưới chân mình: "Này là phản khoa học! Từ từ..." Tô Thần Dật ngây người nhìn đống chăn dưới chân, rồi nhìn cái giường cách mình không xa, cuối cùng nhìn về phía thiếu niên tóc đen, gượng gạo hỏi: "Tại sao tôi lại ở trên giường cậu?"

Loại vấn đề này không phải là nên hỏi cậu sao! Có trời mới biết cậu tại sao lại rảnh hơi nhảy lên giường của tôi đó khốn! Thiếu niên tóc đen hai mắt vèo vèo phóng ánh sáng lạnh, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Lăn xuống ngay."

"Chuyện này..." Tô Thần Dật vẻ mặt khó xử: "Độ khó rất cao, tôi nhảy xuống được không?"

Đờ mờ! Chuyện này có thể nhẫn nhưng bản thiếu hết nhẫn nổi rồi! Thiếu niên tóc đen đưa hai tay nắm lấy thành ghế dựa chuẩn bị kéo tới đập Tô Thần Dật, hai người Long Đào thấy thế liền vội vàng tiến lên bắt lấy tay thiếu niên tóc đen: "Bớt giận đi Kỳ thiếu, nóng nảy như thế là không nên, bình tĩnh bình tĩnh chút."

"Tôi sẽ thực sự không lăn đâu, cậu đừng có tức giận, tôi nhảy xuống liền đây...a, có lẽ tôi vẫn là nên nhảy trên giường mình, không đi giày chân sẽ đau."

Long Đào Lục Nhân đồng thời quay đầu nhìn về phía Tô Thần Dật, ánh mắt cầu xin, ông tổ à, chúng tôi gọi cậu là ông tổ được không? Ngài đừng thêm dầu vào lửa nữa được không? Được không?

Tay cầm ghế dựa của thiếu niên tóc đen nổi đầy gân xanh, ngực cũng phập phồng kịch liệt: "Cút ngay."

"Chàng trai, thế giới đẹp đẽ như vậy, cậu như thế là không nên." Tô Thần Dật mang giày xong rồi vỗ vỗ vai thiếu niên: "Nếu cùng nhau ở chung một phòng, chúng ta hẳn là nên hài hòa ở chung mới đúng, vừa rồi tôi không cố ý phá giường của cậu, ai bảo cậu gấp mền tinh tế quá làm chi, tôi nhất thời không nhịn được liền... Cậu sẽ không trách tôi, đúng không?"

Đậu xanh rau má! Long Đào Lục Nhân buông thiếu niên tóc đen ra, đồng thời lùi về sau hai bước, thằng cha này là cố ý mà, ông nội này là GATO trắng trợn một cách trần trụi mà!

"Ý cậu sao?" Thiếu niên tóc đen nghiến răng.

"Tôi cho rằng cậu tuyệt đối sẽ không trách tôi." Tô Thần Dật chuyện to hóa bé mà gật gật đầu, rồi lại chạm vào bả vai thiếu niên tóc đen: "Haiz~, tôi nói, cậu làm sao hay vậy? Tôi thấy cậu gấp còn tốt hơn bọn họ, từng được học qua sao? Hay là cậu nhét các-tông bên trong để gấp lại rồi rút ra? Dạy tôi đi."

Hai người Long Đào lộ ra ánh mắt ai oán, trước mặt chúng tôi mà còn nói xấu chúng tôi, cậu xác định đây là hành vi của một thằng đàn ông đích thực sao?

"Dạy cậu..."

Tiếng chuông chói tai vang lên cả khu phòng ký túc, một tiếng liền một tiếng, tiếng sau dồn dập tiếng trước. Thiếu niên tóc đen hung hăng mà trừng to mắt nhìn Tô Thần Dật một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng ký túc, Long Đào và Lục Nhân cùng kéo Tô Thần Dật ra khỏi phòng: "Tập hợp, chút nữa tới trễ là xong đời."

"Chăn tôi còn chưa gấp xong mà, đừng có gấp gáp như vậy chứ!"

"Không sao đâu." Long Đào mặc kệ Tô Thần Dật dãy dụa nhanh chóng lôi y chạy đi: "Có Kỳ thiếu chống lưng, cậu không tới nỗi nào đâu, Diêm La Vương độc ác có tiếng, nếu đến trễ không chừng còn thảm hơn."

Toàn bộ khu ký túc vang lên tiếng bước chân vội vàng, mọi người kẻ chen kẻ lấn, sợ tới trễ sẽ bị huấn luyện viên nhà mình dạy dỗ. Bởi vì có không ít học sinh có gia thế, nên G đại rất chú trọng tới việc huấn luyện tân sinh, huấn luyện quân sự hàng năm đều là mời huấn luyện viên trong quân khu tới.

Trước khi tân sinh nhập học, giáo viên đều bàn bạc với gia đình học sinh, trường học sắp xếp huấn luyện quân sự quan trọng không phải tờ giấy trong túi hồ sơ kia, mà quan trọng là rèn luyện tính tự lập của sinh viên, vì thế nhóm gia đình có con-em-khó-bảo đều vui vẻ đồng ý, bọn họ không dám ước ao con mình có thể nghiêm khắc kiềm chế bản thân như quân nhân nhưng ít gì cũng có thể tự lập một chút? Huống chi sau mỗi khóa huấn luyện hàng năm, gia đình học sinh hưởng ứng không ít, nhìn một đống thư cảm tạ, một mớ cờ thưởng, một đống thiết bị dạy học kia là có thể biết gia đình học sinh đối với việc huấn luyện này có bao nhiêu vừa lòng. Điều này cùng khiến cho G đại càng tiếp tục coi trọng khóa huấn luyện quân sự cho tân sinh.

Vì thế, gia đình đã đồng ý, mặc kệ bối cảnh chú em có to lớn bao nhiêu, chỉ cầm chú em là tân sinh, chỉ cần chú em có mặt trong đội ngũ huấn luyện quân sự thì cần phải nghe theo lời của huấn luyện viên chỉ huy. Muốn dùng bối cảnh hiếp người? Tỉnh ngủ đi cưng, không thấy thư đồng ý của cha mẹ chú em đã ký sao? Không nghe lời? No problem, ăn phạt xong thì cũng phải nghe lời thôi, dù sao đã có thư đồng ý, chỉ cần người không chết, cơ thể không tàn, muốn phạt thế nào thì đều do huấn luyện viên quyết định.

Cho nên, phàm lã đã bước vào G đại, các đại thiếu gia và các tiểu thư đều có chung một ý thức, chỉ cần ngoan ngoãn sống sót qua nửa tháng này, về sau muốn phá trường phá lớp sao đó đều do bọn họ quyết định.

Sau khi tiếng chuông báo kết thúc chừng hai phút, sân trường lại đầy ắp người, sau khi các vị huấn luyện viên hô vài cái khẩu lệnh liền dẫn ban chỉ đạo chậm rãi kiểm tra phòng ký túc của các tân sinh.

Ước chừng hai mươi phút sau, các vị huấn luyện vẻ mặt khác nhau mà đi vào từng lãnh địa của mỗi người. Sau khi mới bị chỉ đích danh xong, Tô Thần Dật lại vinh quang mà bị huấn luyện viên tóm vào hàng đầu, cùng y còn có chục người khác, thiếu niên tóc đen cũng ở trong nhóm đó.

Sai khi tuần tra một phen, Diêm huấn luyện viên ngừng bước trước mặt thiếu niên tóc đen, ánh mắt nhìn thiếu niên biến hóa không ngừng, cuối cùng vô cùng đau đớn than thở: "Bọn chúng bị kéo tới đây tôi không nói làm gì, tại sao cậu cũng ở đây hả!"

Thiếu niên mấp máy môi không nói gì, lưng thẳng tắp, ánh mắt chằm chăm về phía trước.

"Thời thế đổi thay." Diêm huấn luyện viên lắc đầu thở dài: "Đúng là giới trẻ bây giờ a!"

"Hắn nói cứ y như mình đặc biệt lắm ý." Tô Thần Dật nói thầm.

Diêm huấn luyện viên đi đến trước đội hình, khí thế hào hùng rống to: " Số 3 số 4 phòng 302 bước ra khỏi hàng!"

Tiếng nói vừa dứt, đội ngũ bên dưới cả đám vui sướng cười trên nỗi đau của người khác, chỉ có Long Đào và Lục Nhân vẻ mặt bối rối, so với hai người này Tô Thần Dật lại càng thêm rối rắm, y biết phòng mình là phòng 302 nhưng chết tiệt là y không nhớ giường mình là giường số mấy, nếu như bước ra mà đúng thì ok rồi, nhưng lỡ không phải y thì sao? Chẳng phải là đem mặt nũi ném lên núi sao! Thiếu niên tóc đen một thân quân phục lục sắc phẳng phiu tiêu sái rời khỏi đội ngữ đứng trước mặt huấn luyện viên, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.

Diên huấn luyện viên ôm lấy trái tim nhỏ bé yếu ớt, vẻ mặt vặn vẹo mà nhìn thiếu niên tóc đen: "Cậu số mấy?"

"Số 3."

"Thói đời lụn bại, giới trẻ bây giờ thật là, Kỳ Thương, cậu muốn tôi phải nói làm sao đây?" Nhớ tới cái giường thê thảm kia, Diêm huấn luyện viên bày ra một bộ đau lòng: "Tôi phải nói sao với cha của cậu đây!"

Mặt Kỳ Thương như khúc gỗ, đáy mắt không chút dao động.

Diêm huấn luyện viên lại tiếp tục thở dài, khi phát hiện chỉ có một mình Kỳ Thương đứng ra, gã lại rống lên: "Số 4 đâu? Chết rồi hả!"

Tô Thần Dật vẫn như trước, nhìn trái nhìn phải nhìn xung quang, thầm nghĩ, chẳng lẽ hai thằng oắt kia cũng không chú ý số giường?

Diêm huấn luyện viên hung hăng cau mày, cái nếp nhăn kia cơ hồ có thể kẹp chết con ruồi, thấy đội ngũ vẫn bất động như trước, Diêm huấn luyện viên lại đưa mắt nhìn sang phía Kỳ Thương: "Thằng nhóc kề giường của cậu đâu?"

Kỳ Thương im lặng một chút, sau đó nghiêng người nâng tay phải lên, ngón trỏ thon dài thẳng tắp xuyên qua đám người trong đội ngũ chỉ vào Tô Thần Dật: "Là cậu ta."

"Ha?" Tô Thần Dật trừng lớn mắt chỉ vào chính mình, tôi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui