Ăn Hại Sống Lại

Tô Việt Trạch lặng lẽ nhìn biểu tượng kết thúc cuộc gọi trên điện thoại, một lúc sau, hắn cầm điện thoại ném qua một bên rồi nâng ly rượu trên bàn lên, một hơi uống sạch.

"Tôi nói, tiếng quát vừa rồi có chút giống lão Diêm, đừng nói với tôi gã ta là huấn luyện viên của Thần Dật nhé." Cố Thiệu Kiệt vẻ mặt có chút hả hê nhìn Tô Việt Trạch.

Lại rót tiếp một ly nhấp tiếp một ngụm, Tô Việt Trạch thản nhiên nói: "Hôm nay Tiểu Dật bị phạt, ầm ĩ đòi về nhà."

"Ai yoo, thằng nhóc này mà cũng có lúc nhượng bộ sao, thật hiếm gặp à."

Tô Việt Trạch nhìn chằm chằm ly rượu, lơ đãng nói: "Tôi nhận ra sau khi mất trí nhớ, nó thay đổi rất nhiều."

"Ví dụ?"

"Trước đây trừ những điều liên quan đến cậu, tôi nói cái gì nó cũng làm ngược lại, cũng không thèm nói chuyện với tôi, thế nhưng bây giờ hoàn toàn khác, hình như đanh đá hơn. Tính cách cũng thay đổi không ít, nhưng so với trước đây lại chọc tức người ta hơn. Bất quá..." Tô Việt Trạch liếc mắt nhìn Cố Thiệu Kiệt một cái, thấp giọng nói: "Bây giờ tôi bảo nó cách xa cậu một chút, nó không những không phản đối, trái lại còn khéo léo đáp ứng, chuyện này tôi rất hài lòng,"

"... Cậu nghĩ nói chuyện này trước mặt tôi sẽ không có vấn đề gì?"

Tô Việt Trạch phì cười một tiếng lại tự rót đầy rượu: "Bây giờ nó không đeo bám cậu, cậu hẳn là nên đốt pháo ăn mừng, đừng có được hời mà còn khoe mẽ."

Cố Thiệu Kiệt híp mắt thấp giọng nói: "Thế nhưng bây giờ tôi lại rất mong muốn cậu ta bám dính lấy tôi." Dù sao thứ kia của mình vẫn còn nằm trong tay cậu ta.

Ánh mắt Tô Việt Trạch cứng lại, lạnh nhạt đáp: "Tôi nói rồi, đừng có ý đồ gì với nó."

"Được rồi được rồi." Cố Thiệu Kiệt nhún nhún vai: "Cậu cứ làm anh trai tốt thập nhị tứ hiếu đi, sau nay tính thế nào?"

"Trong lúc quân huấn nghiêm cấm thăm hỏi, cứ để cho nó tự sinh tự diệt thôi." Tô Việt Trạch hừ lạnh một tiếng: "Lão Diêm đó tuy rằng hơi ác, thế nhưng dù sao Tiểu Dật cũng chỉ là học sinh chứ không phải lính của gã, gã sẽ không ra tay ác độc, trừ khi Tiểu Dật chọc gã nổi khùng."

"Hắt xì ~~~" Tô Thần Dật hít mũi một cái rồi cẩn thận bưng chậu nước giơ lên đỉnh đầu, trong lúc giơ lên không hề để rớt bất kì một giọt nước nào.

Dưới lầu ký túc xá của G đại, bốn chàng thanh niên đều đồng loạt đội chậu nước mà đứng, ngoại trừ Kỳ Thương, vẻ mặt ba người còn lại muốn bao nhiêu ai oán liền có bấy nhiêu ai oán. Nhất là Tô Thần Dật, y cảm thấy da gà da vịt sau lưng mình đều nổi soàn xoạt, các đôi mắt bén nhọn cứ vèo vèo cắm thẳng vào lưng y.

"Hơn nửa đêm không ngủ, ở trong phòng ồn ào cái gì?" Diêm huấn luyện chắp tay sau đít đi tới đi lui trước mặt bốn người: "Xa lắc xa lơ còn nghe thấy tiếng, sao nào? Thấy hôm nay huấn luyện ít quá hả?"

"Báo cáo huấn luyện viên, chúng em không có làm ồn!"

Diêm huấn luyện dừng bước, mặt không đổi sắc nhìn Lục Nhân, ánh mắt kia đáng sợ đến nỗi làm cho Lục Nhân run bắn lên, suýt nữa làm đổ chậu nước trên đầu.

"Tôi biết các cậu không làm ồn, một người hay mấy người (làm ồn) tôi cũng có thể phân biệt được, muốn trách là trách các cậu số phận xui xẻo, có trách thì trách ông tướng số bốn này. Tôi nói cho các cậu biết, ở trong quân ngũ, một người làm sai cả đội bị phạt, đây là luật thép

Tô Thần Dật chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng đứng cả lên, y run run thân thể vẻ mặt tươi cười lên tiếng: "Báo cáo huấn luyện viên, vừa rồi là em nói mớ, nói mớ đó, em cũng không thể kiểm soát được mà?"

"Nói mớ?" Diêm huấn luyện nhướng mày.

Tô Thần Dật giơ cao chậu nước mạnh mẽ gật đầu.

"Để đó được rồi! Đừng cử động bậy bạ!" Diêm huấn luyện trừng mắt, Tô Thần Dật lập tức đem chậu nước để lại trên đầu, Diêm huấn luyện hừ nhẹ một tiếng: "Tôi nói cậu nha số bốn, cậu thế mà cũng có thể gọi điện thoại nói mớ, thiệt là khiến tôi mở mang kiến thức nha."

"Sao lại thế chứ" Tô Thần Dật cười lấy lòng: "Em thường không mộng chứ một khi đã mộng là toàn mộng du đó, Diêm huấn luyện, thầy phải hiểu cho em, chỉ dùng đôi mắt của mình mà nhìn người... là không ổn!" Dùng cách xử phạt thể xác mà phạt học sinh lại càng thêm sai!

"Số bốn, chọc giận tôi thì cậu sẽ không có kết cục tốt đâu." Diêm huấn luyện "dịu dàng" cười.

Cúc hoa của Tô Thần Dật không khỏi căng thằng, lập tức đưa mắt cười cười: "Báo cáo huấn luyện viên, thần uy của ngài, tiểu dân đây há lại dám động vào?"

"... Nói tiếng người."

"Vâng huấn luyện viên!" Tô Thần Dật hăng hái mười phần lên tiếng: "Ý em là huấn luyện viên tồn tại trong lòng em là một người đàn ông đẹp trai tàn bạo mà tà mị, khí phách quyến rũ đảo điên, hơi thở thành công vương giả quấn quanh thân người, thế nên em không dám làm tức giận thần uy!" Tiếng hô thập phần hào hùng khiến cho cả dãy ký túc gần như rung lên.

"..." khóe miệng Diêm huấn luyện không nhịn được mà co giật từng đợt, quanh thân quả nhiên quấn đầy... tức giận!

Long Đào và Lục Nhân vẻ mặt vặn vẹo, trạng thái muốn cười nhưng không dám cười gần như khiến bọn họ bị nghẹn thành nội thương. Bọn họ quyết định sau này nhét Tô Thần Dật vào một trong những nhân vật không thể đắc tội, bằng không sớm muộn gì cũng có ngày phun máu bỏ mạng.

Tay Diêm huấn luyện run rẩy chỉ vào Tô Thần Dật, nửa ngày không nói nên lời. Lúc này, có một huấn luyện viên khác còn đang ngái ngủ thò đầu ra cửa sổ gào to: "Tui nói anh nha Diêm Vương, anh có cần ép học sinh đem mặt mình nói láo đến độ đó không! Một vừa hai phải chút đi! Dừng dạy bậy học sinh của tui!"

Dạy bậy con em mày! Diêm huấn luyện quay đầu hung tợn trừng về phía cửa sổ, hận không thể túm người trong đó ra đây nhai nuốt cắn xé.

"Trừng cái lông a! Mau đi ngủ đi! Anh không ngủ thì để học sinh ngủ nha, đủ rồi đi!"

Tô Thần Dật nhìn cửa sổ chớp mắt như điên, mặc kệ thím là ai, tôi cũng cảm ơn thím nhiều lắm lắm~!!!

"Câm miệng! Lo ngủ phần mày đi!"

Người nọ hứ một tiếng rồi rút đầu đóng cửa sổ lại cái "rầm", Diêm huấn luyện thì nặng nề hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn Tô Thần Dật: "Chớp cái gì mà chớp, động kinh hả!"

"Báo cáo huấn luyện viên, là bị rút gân."

Đậu má! Diêm huấn luyện hầm hầm tiến đến hất cái chậu nước trên đầu Tô Thần Dật xuống rồi nắm cổ áo y nghiến răng hỏi: "Số bốn, cậu cho rằng tôi không dám đánh cậu sao?"

"Xin hỏi huấn luyện viên muốn đánh thế nào?" Tô Thần Dật nghiêm túc hỏi lại: "Lấy tay hay là dùng chân? Hay là để em tìm cho thầy cục gạch nhé, bớt việc dùng sức, bất quá trước tiên nên nói rõ ràng, đứng đánh đầu, ừm... Cũng không được đánh vào mặt, mà cũng không được đánh chết em, nhớ chừa lại một hơi thở là được."

Tay nắm áo của Diêm huấn luyện siết chặt, hàm răng cũng bị nghiến qua nghiến lại kẽo kẹt. Gã tham gia quân đội đã hơn mười năm, lãnh đạo cũng không ít binh lính, đám con ông cháu cha cũng có qua tay, thế nhưng chưa có thằng oắt nào khiến gã tức đến ngứa người như Tô Thần Dật, mấy người nói đánh hả, chỉ sợ bản thân ra tay không biết nặng nhẹ đánh nó phải nhập viện, đến lúc đó có huấn luyện cũng huấn bất thành, mấy người nói không đánh sao, cục tức này tôi thực sự nuốt không trôi a. Ơ, chờ một chút, gã đã bỏ sót một thông tin quan trọng.

Diêm huấn luyện híp hai mắt, nhìn bộ-dạng-"Thầy-đánh-em-đi-mau-đánh-em-đi-em-rất-muốn-bị-thầy-đánh" của Tô Thần Dật trước mắt, đáy lòng Diêm huấn luyện viên hừ lạnh một tiếng, dịu dàng xoa xoa đầu Tô Thần Dật: "Chiêu khích tướng đối với tôi không có ích gì, đừng cho là tôi không biết cậu đang nghĩ gì, để tránh kỳ quân huấn này cậu quả thật là dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a, ngay cả tôi cũng dám tính toán, số bốn, gan cậu lớn ghê nha. Bất quá cậu nghĩ tôi ngu như vậy sao? Hửm? Cậu muốn trốn tôi càng không cho cậu trốn, cậu yên tâm, tôi nhất định cho cậu vẹn toàn mà tham gia kỳ quân huấn này, ngoan, đi ngủ đi."

Đậu mẹ! Vậy mà cũng xong! Long Đào và Lục Nhân vẻ mặt khó tin, mới vừa rồi bọn họ còn nghĩ rằng Diêm huấn luyện sẽ thực sự xuống tay, ai ngờ bây giờ quay quắt 180 độ, không những không xuống tay mà còn không nghiêm phạt bọn họ, số bốn, cậu thật ngầu!

Diêm huấn luyện mỉm cười vỗ vỗ vai Tô Thần Dật, thuận tiện sửa cổ áo lại cho y rồi nhìn Long Đào Lục Nhân nói: "Các cậu cũng đi ngủ đi, đừng để tôi tóm các cậu tâm sự nữa, biết chưa?"

"Đã rõ!"

"Tốt!" Thấy Tô Thần Dật vẫn đực người như trước, Diêm huấn luyện lại tiếp tục vỗ vai Tô Thần Dật, hàm ý sâu xa lên tiếng: "Vẫn còn nhiều thời gian nha~...." Dứt lời liên xoay người bỏ đi.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Diêm huấn luyện biến mất, Tô Thần Dật mới như đá chảy nước dưới đất cười xùy một tiếng: "Muốn đấu với tôi sao?" Nói xong thì cầm cái chậu đi theo Kỳ Thương về khu ký túc.

Long Đào và Lục Nhân đi đằng sau đồng loạt run lên, hai người liếc nhau, dưới đáy lòng âm thầm quyết định, từ nay về sau Tô Thần Dật chính là nhân vật mà bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội, không phải là "một trong"!

Trải qua một ngày mệt nhọc lại còn bị Tô Việt Trạch kích thích, Tô Thần Dật mới dính đầu vào gối đã ngủ khì, tốc độ cực nhanh kia khiến cho Long Đào và Lục Nhân lần nữa há hốc mồm, về phần Kỳ Thương, hình như có điều gì suy nghĩ mà nhìn cái giường nhô lên trong bóng tối kia nửa ngày sau đó mới chui vào chăn ngủ say.

Sáng sớm sáu rưỡi, tiếng chuông đúng giờ vang lên, Kỳ Thương mở mắt ra đầu tiên, sau đó nhanh chóng mặc quần áo gấp chăn. Long Đào và Lục Nhân thì sau tiếng chuông thứ ba mới tỉnh dậy, cũng lập tức mặc quần áo xếp nội vụ. Về phần Tô Thần Dật, y xoay người một trăm tám mươi độ, chăn kéo cao, ngủ tiếp.

Gấp chăn xong xuống khỏi giường, thấy Tô Thần Dật còn đang ngủ, Lục Nhân lập tức chạy lại lay lay: "Tô Thần Dật, nhanh rời giường, đừng ngủ nữa!"

"Đừng có phiền!" Tô Thần Dật lại tiếp tục vùi đầu vào trong chăn bực bội nói: "Còn gọi nữa tôi đánh bây giờ!"

Lục Nhân rút móng vuốt về, yên lặng quay đầu rời đi, đánh thức người là một chức nghiệp cao cả, không thích hợp với cậu ta.

Mười phút sau, tiếng chuông vang lên lần nữa, cả khu ký túc bắt đầu vang lên tiếng bước chân đinh tai nhức óc, Tô Thần Dật từ trên giường bật dậy: "Chuyện gì xảy ra? Động đất sao?"

Kỳ Thương đứng trước gương sửa sang lại quần áo, bình tĩnh đáp: "Tập hợp."

"Đậu má!" Tô Thần Dật vén chăn lên, tay chân luống cuống mặc quần áo: "Sao các cậu không đánh thức tôi!"

Lục Nhân dán mình vào cánh cửa phòng cọ cọ: "Tôi có gọi, nhưng cậu không chịu dậy."

"Tôi cũng gọi, mém nữa là bị cậu đánh." Long Đào theo sát Lục Nhân, cùng nhau đứng ngoài cửa cọ cọ.

Mặc quần áo xong, Tô Thần Dật hai bước nhảy xuống đầu, thân thể hai người Long Đào đồng loạt run lên lẩy bẩy, chúng tôi có kêu mà a a a a.

Kỳ Thương ung dung thoải mái đi đến trước mặt Tô Thần Dật rồi nhìn đầu hồ đeo tay một cái: "Còn một phút."

Đậu xanh rau má! Tô Thần Dật nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh dùng tốc độ chưa từng có mà tắm rửa, Kỳ Thương cười khẽ một tiếng rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Tô Thần Dật lao như bay đến thao trường, dưới ánh mắt âm trầm của Diêm huấn luyện, Tô Thần Dật mặt không đổi sắc mà xông vào giữa đội. Diêm huấn luyện lạnh lùng liếc Tô Thần Dật một cái rồi cất cao giọng nói: "Tốt, không ai muộn, mong các cậu sau này tiếp tục giữ vững nề nếp."

Sau khi hô mấy câu khẩu lệnh, Diêm huấn luyện tiếp tục nói: "Hôm qua tôi đã nói, nếu như hôm nay nội vụ của người nào mà không đúng chuẩn, hừ hừ..."

Đờ cờ mờ mờ mờ mờ, thế giới cửa Tô Thần Dật nháy mắt trở nên đen tối, chưa nói đồ tắm các loại y còn chưa cất, mấu chốt là chăn mền của y, vẫn, chưa, được, xếp! Y đã có thể đoán trước được hôm nay mình sẽ lại cô đơn chống đẩy thụt dầu. Nghĩ thế, Tô Thần Dật không khỏi hoảng loạn, thế giới kia tươi đẹp như vậy, mà sao y lại thảm thương đến thế.

Quả nhiên, sau khi kiểm tra nội vụ xong, Diêm huấn luyện cười híp mắt đứng trước đội ngũ, "Số bốn phòng 302, mời ra khỏi hàng." Âm thanh dịu dàng, nụ cười thánh thiện, thiếu chút nữa giết chết một số người.

Tô Thần Dật sờ sờ mũi, yên lặng lết đến bên trái mà đứng, Diêm huấn luyện vẻ mặt tiếc rẻ lắc đầu: "Sao em lại không xếp chăn? Sao em lại luôn luôn không chịu nghe lời?"

Tô Thần Dật yếu ớt giơ tay, trả lời: "Bào cáo huấn luyện viên, em dậy trễ."

"Ooh~~~, dậy trễ..." Diêm huấn luyện chợt gật đầu: "Không sao, sau này em có thể dậy sớm."

"Vâng!" Tô Thần Dật mạnh mẽ gật đầu: "Em xin hứa sẽ không tái phạm!"

"Ngoan ghê!" Diêm huấn luyện mỉm cười xoa đầu y: "Từ hôm nay trở đi, chăn từ phòng 301 đến 310 đều giao cho cưng, cưng nhất định phải xếp đúng tiêu chuẩn nha~~~, hiểu không?"

Tô Thần Dật khuỵu người xuống, trên mặt đầy vẻ ưu sầu "Nhất định là cách tỉnh lại của mình không đúng, ngủ lại ngủ lại."

Diêm huấn luyện vươn hai ngón tay nhéo ót Tô Thần Dật rồi đối mặt với đội ngũ nghiêm mặt nói: "Nam sinh phòng trọ 301 đến 310 chú ý, hôm nay trở đi, trong vòng một tuần, sáng sớm phải để chăn của mình cho bạn học số bốn này gấp, trong khoảng thời gian này, ai cũng không được giúp đỡ, rõ chưa?"

"Đã rõ!"

"Tốt" Diêm huấn luyện gật đầu đầy hài lòng: "Số bốn, đứng vào hàng!"

Tô Thần Dật ngây ngốc xoay người, cứng ngắc đi vào hàng. Diêm huấn luyện thở dài sâu xa: "Còn nhiều thời gian mà...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui