Ăn Hại Sống Lại

Nếu như là một du khách có hứng thú đối với đồ cổ, vậy thì đi đến S thị xác cmn định là phải đi đến phố đồ cổ nổi danh nhất S thị. Ngoài nổi danh nhờ có lịch sử lâu đời, nó còn có tiếng trong giới sưu tầm đồ cổ. Ở đó có nhiều loại đồ cổ bất kể chủng loại, từ đồ dùng bằng đồng thời Minh Thanh cho đến các bộ sưu tập tiền đồng tem phiếu, cần cái gì có cái đó.

Hơn nữa, vừa trúng dịp lễ, còn có thể đi chợ trời, người đi kẻ lại tấp nập, nếu như tốt số còn có thể mua được chút gì đó ở chợ. Cho nên đến thời điểm này, thành phố thu hút không ít người thích sưu tầm đồ cổ.

Bởi vì hôm này là ngày đầu tiên của kì nghỉ lễ, vì tránh xuất hiện hiện tượng chen lấn, nên từ sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, Tô Thần Dật đã kéo Tô Việt Trạch đi thẳng đến phố đồ cổ. Có điều, y đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của kỳ nghỉ dài ngày này. Còn chưa vào phạm vi của phố đồ cổ, từ xa đã thấy cảnh tượng người người nhốn nháo, hai bên đường đi bày một dãy dài các sạp hàng, trên sạp hàng trưng bày đủ thứ vật phầm.

Nhìn dòng người đông đúc trên con phố, Tô Thần Dật lặng lẽ dừng chân: "Mấy cha này sao không ở nhà ngủ nướng đi, sao cũng tới đây, muốn ồn ào kiểu gì hả!"

Tô Việt Trạch bật cười xoa đầu Tô Thần Dật: "Vậy sao em không ở lại khách sạn ngủ nướng đi?"

Tô Thần Dật đưa tay gạt phắt tay của Tô Việt Trạch rồi tiên phong chen vào đoàn người, đối với thằng anh hay sờ mó mình, Tô Thần Dật bây giờ đã không còn muốn phản kháng. Nếu không phải vì chuyện kia, y đã không lo lắng mà mượn cớ tóm tên Tô Việt Trạch này đi ra ngoài.

Ngay buổi chiều hôm qua, sau khi y ngủ đủ giấc tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Tô Việt Trạch ngồi bên giường nhìn y đắm đuối, nếu chẳng may giường không đủ rộng, chắc chắn y đã bị dọa lăn xuống gầm giường.

Không đợi y lên tiếng, Tô Việt Trạch liền mở miệng: "Có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?"

Tô Thần Dật kinh ngạc nhìn Tô Việt Trạch, thanh niên nghiêm túc luôn cẩn thận lời ăn tiếng nói như Tô Việt Trạch mà cũng hỏi y câu này? Mẹ nó tên này không phải là người giả mạo chứ! Giơ tay lên nắn nắn da mặt của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật rầm rì: "Không phải mặt giả, lẽ nào uống lộn thuốc?"

Tô Việt Trạch đen mặt vỗ trán Tô Thần Dật một cái: "Anh không uống nhầm thuốc, cũng không bị người ta giả mạo, nói đi, muốn nghe tin nào trước."

Ngồi dậy dựa vào đầu giường, Tô Thần Dật lười nhác nói: "Nói tin xấu trước đi."

"Hình như chúng ta bị Cố Thiệu Kiệt theo dõi, tối hôm qua cậu ta cho người điều tra hướng đi của chúng ta, còn đồng thời mua vé máy bay."

"Cái gì!!!" Tô Thần Dật bật dậy ba thước: "Cố Thiệu Kiệt theo dõi chúng ta?"

Tô Việt Trạch nghiêm túc gật đầu: "Vừa mới nghe được tin tức."

"Xong, xong xong xong." Tô Thần Dật nhảy xuống giường xông thẳng tới tủ quần áo: "Nếu như để tên mặt mo kia đuổi theo chắc chắn không có chuyện gì tốt, anh, mình chuồn nhanh đi."

Tô Việt Trạch nhướng mày: "Em sợ cậu ta lắm à?"

"Ai biết bị gã để mắt tới sẽ như thế nào, lỡ như em bị xử giống như người nọ trong video thì làm sao! Không đúng," Tô Thần Dật ba bước chạy tới bên giường tóm cổ áo của Tô Việt Trạch: "Khốn nạn, không phải anh đã nói nếu gã có được thứ kia thì sẽ không tìm em gây phiền sao! Vì sao gã lại theo tới đây!"

"Ai nói cậu ta theo tới đây?"

"Hả?" Tô Thần Dật mở to mắt, mặt mũi đờ đẫn ngớ ra.

Gạt tay Tô Thần Dật khỏi cổ áo của mình, Tô Việt Trạch kéo y ngồi xuống bên cạnh mình: "Cậu ấy không biết chúng ta thay đổi đích đến, chắc giờ đang ở H thị."

Khóe miệng Tô Thần Dật co rút: "Đừng nói với em đây là tin tốt anh muốn nói."

"Tiểu Dật thật thông minh."

"..." Thông con em anh!!!

Tô Thần Dật lạnh mặt lườm Tô Việt Trạch một cái rồi đứng phắt dậy đi vào phòng tắm, mẹ nó chưa gặp qua thằng cha nào lừa người mất dại như vậy, mẹ nó dọa mình sợ rớt mồ hôi hột!

"Tiểu Dật giận rồi?"

Tô Thần Dật nghiêng đầu qua híp mắt cười đáp: "Anh trai yêu dấu, em có nên nói có anh biết là giờ em rất muốn ném anh từ trên lầu xuống đất không?"

Tô Việt Trạch vậy mà lại gật đầu: "Nếu không có nửa câu sau, anh rất thích em gọi anh như vậy."

"Ha ha..." Mẹ nó sao anh không đi chết đi!

"Giận thật hả? Tiểu Dật đừng vội đi, anh còn chưa nói hết, Tiểu Dật..."

"Rầm" một tiếng thật lớn, cánh cửa bị đóng sập, ngay cả mặt tường cũng rung theo.

Tô Việt Trạch ngượng nghịu sờ mũi lẩm bẩm: "Sao lại cảm thấy từ sau khi ngả bài thằng nhóc này càng hay nóng nảy nhỉ? Xem ra sau này không nên chọc nó thì hơn."

Chọc chọc con em anh! Tô Thần Dật tức giận lột phăng quần áo trên người rồi mở vòi sen, dòng nước ấp ám lập tức phủ đầy người. Y đáng ra không nên tin lời Tô Việt Trạch, đem thẻ trả lại cho Cố Thiệu Kiệt sẽ không bị gã đuổi theo đòi đồ, tên Cố Thiệu Kiệt khó chơi kia vốn không biết sự tồn tại của tấm thẻ kia. Giờ thì hay rồi, tên Cố Thiệu Kiệt khó chơi kia sẽ nghĩ y lừa Tô Việt Trạch rồi sau đó xúi Tô Việt Trạch lừa gã, mẹ nó giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan.

"Khốn nạn!"

Tô Thần Dật mà tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên, đồng chí Đại Tô đáng thương của chúng ta phát hiện, từ lúc Tô Thần Dật bước ra khỏi phòng tắm cho đến lúc ăn cơm tối rồi thay quần áo bò lên giường, y chưa nói với hắn câu nào, cho dù là hỏi y ăn cái gì, y cũng chỉ vươn ngón tay chỉ chỉ mấy món trên menu.

Được rồi, xem ra sau này quả thực không nên nói giỡn với thằng nhóc này, làm cho mình chưa hỏi được điều thật sự cần hỏi.

Thay quần áo xong, Tô Thần Dật dang tay dang chân nằm ngửa trên giường thốt ra câu nói đầu tiên của buổi tối hôm nay: "Giường là của em, anh ngủ trên sàn, không thì thuê phòng khác đi."

Tô Việt Trạch dở khóc dở cười đi đến bên giường: "Giờ này đâu còn phòng."

Tô Thần Dật hất mặt qua chỗ khác không thèm nhìn Tô Việt Trạch: "Anh có thể đi tới khách sạn khác."

"Hôm qua em mới bị tấn công, sao anh có thể yên tâm để em một mình ở lại đây?"

Tô Thần Dật theo bản năng sờ sờ ót, loại cảm giác lạnh lẽo cứng rắn (của súng) tựa hồ vẫn còn tồn tại, thả tay ra, Tô Thần Dật cắn răng nói: "Vậy anh ngủ trên sàn đi!"

Tô Việt Trạch cẩn thận leo lên giường: "Sàn nhà cứng lắm, anh không ngủ được."

"Vậy sao anh không thuê phòng đôi đi!"

"Giường phòng đôi nhỏ lắm."

"Anh tưởng anh to lắm sao!" Tô Thần Dật xoay người chỉ vào mũi Tô Việt Trạch: "Anh tính nằm xoay 360 độ nên mới cảm thấy giường nhỏ đúng không!"

"Có thể nghĩ như vậy."

Nghĩ con em anh! Da mặt dày so với tường thành còn dày hơn! Quả thực khiến cho tôi bái lạy!

Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Tô Thần Dật nhấc chân đá về phía Tô Việt Trạch đang bò lên giường: "Mẹ nó anh không được phép lên giường!"

Né cái chân nhanh nhẹn của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch nhanh chóng xoay người chặn chân Tô Thần Dật rồi giữ chặt hai tay y trên đầu giường: "Đừng vội nóng giận, anh có chuyện muốn hỏi em."

Trừng mắt nhìn Tô Việt Trạch đang ở trên người mình, Tô Thần Dật nghiến răng hỏi: "Anh không thấy loại tư thế thăm hỏi này kỳ quái sao!"

Tô Việt Trạch híp mắt bất mãn nói: "Nếu không như vậy em sẽ để ý tới anh sao?"

Đương nhiên là không! Tô Thần Dật oán hận quay mặt sang chỗ khác: "Chuyện gì nói mau!"

Tô Việt Trạch cúi đầu ghé sát vào tai Tô Thần Dật: "Tiểu Dật, sao anh thấy hình như từ sau đêm chúng ta nói chuyện, lá gan em ngày càng lớn, nhỉ?"

Mẹ nó ngoài chuyện tôi sống lại, thì toàn bộ đều bày bộ toét loét hết, tôi còn cần giả vờ sao? Y tuyệt đối sẽ không thừa nhận có một thằng anh trút giận khiến y rất vui vẻ, tuyệt đối không!

"Được rồi, không đùa em." Tô Việt Trạch khẽ cười một tiếng rồi nhỏm người dậy: "Tiểu Dật, thành thật nói cho anh biết, cái usb màu đen kia là sao."

"A?" Tô Thần Dật quay đầu khó hiểu nhìn Tô Việt Trạch: "Usb gì cơ?"

Hắn có nên nói đôi mắt chó hợp kim titan 24k của mình suýt nữa bị bộ dáng ngây ngô moe moe của Tô Thần Dật chọc mù? Đè nén rung động dưới đáy lòng, Tô Việt Trạch nói: "Trước kia nó với tấm thẻ kia được bỏ vào trong rương bảo bối của em, đừng nói với anh là em không biết."

Được rồi, anh không nói thì xém chút nữa tôi quên nó luôn rồi.

Usb: @Tô Thần Dật: Sự tồn tại của tui yếu ớt đến vậy sao?

"Anh hỏi cái này làm gì?"

Tô Việt Trạch im lặng một lát rồi nói: "Anh nghĩ thứ Thiệu Kiệt muốn vốn không phải tấm thẻ kia, nếu không làm sao cậu ta lại cho người tra chúng ra đi đâu?"

Tôi cũng thừa biết! Tô Thần Dật liếc mắt.

"Cho nên, em có thể nói cho anh biết bên trong usb có gì không?"

"Không biết." Tô Thần Dật lời ít ý nhiều.

"Hửm?"

Tô Thần Dật cau mày: "Em cũng không biết, usb bị mã hóa, em không mở được, em so với anh càng tò mò muốn biết bên trong là gì hơn."

Tô Việt Trạch bật cười lắc đầu: "Được rồi, nếu đã vậy, khi chúng ta về rồi thì để anh..."

"Đừng." Tô Thần Dật huơ huơ móng vuốt bị giữ chặt: "Em thích thứ có tính khiêu chiến, em muốn tự mình mở nó!"

"Vậy Thiệu Kiệt..."

Tô Thần Dật mỉm cười nhìn Tô Việt Trạch: "Anh trai yêu dấu, chuyện này hẳn là nên hỏi anh, không phải anh nói sẽ bảo vệ em sao?"

"Được rồi." Tô Việt Trạch cúi đầu chăm chú nhìn Tô Thần Dật: "Nhưng mà anh được lợi gì đây?"

Tô Thần Dật lườm Tô Việt Trạch trắng mắt: "Anh là anh em, cảm ơn anh!"

"Anh em ruột rà cũng phải tính toán cho rõ ràng, Tiểu Dật nghĩ sao?"

Tôi muốn anh chết mẹ nó đi!

Nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng trước mắt, cảm giác khiến hắn say đắm đêm hôm ấy lại lần nữa trỗi dậy, ánh mắt Tô Việt Trạch sâu dần, rất muốn... có thể cảm nhận thêm một lần nữa.

Tô Thần Dật nuốt nước miếng, cái đầu ráng vùi xuống nệm: "Tô... Tô Việt Trạch, anh... anh muốn làm gì!"

Khóe miệng Tô Việt Trạch cong lên, đáy mắt dịu dàng sáng rõ.

"Tô Việt Trạch, tôi nói anh biết, nếu anh còn dám thả dê tôi, tôi sẽ, mhmm..." Tô Thần Dật trợn to mắt, khuôn mặt gần trong gang tấc cùng với xúc cảm y hệt đêm hôm đó nói cho y biết mình đang trải qua chuyện gì. Mẹ nó tên khốn!

Gắt gao đè chặt Tô Thần Dật còn đang giãy dụa, Tô Việt Trạch chỉ khẽ hôn vài cái liền ngẩng đầu: "Quà cảm ơn anh đã nhận, chuyện Cố Thiệu Kiệt anh sẽ lo."

"Cút mẹ...uhmmm!"

Tô Việt Trạch đưa tay lên nhẹ nhàng che miệng Tô Thần Dật lại: "Không được nói tục."

"!!!!"

Hắn thả lỏng Tô Thần Dật ra rồi ôm y sâu vào lòng: "Ngủ đi, mai dẫn em đi đến phố đồ cổ."

"Tô Việt Trạch!"

Tắt đèn rồi vỗ lưng Tô Thần Dật dỗ dành, Tô Việt Trạch ung dung nói: "Ngoan một chút, hay là em muốn làm chuyện khác?"

"..." Cút mẹ anh đi!

Trong bóng tôi, Tô Việt Trạch thỏa mãn nhắm mắt lại thầm mỉm cười, thằng nhóc hay xù lông này ngày càng đáng yêu.

Khi luồng nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng, Tô Thần Dật xấu hổ phất hiện tên Tô Việt Trạch nằm bên đang "cứng", y nhất thời cảm thấy trời đất bùng nổ ruột gan sôi sục. Được rồi, sáng sớm mà, đàn ông mà, phản ứng bình thường thôi, thế nhưng mẹ nó cảm giác có cần rõ ràng đến vậy không hả khốn!

Con ngươi đảo đảo, chỉ thấy tên kia đang ngủ say, được rồi, y thừa nhận khuôn mặt này thật sự rất dễ nhìn nếu như thứ nào đó của tên này không ngẩng đầu...

Sau một tiếng vang trầm đục, Tô Thần Dật thu chân về, mình không biết chuyện gì cả, mình đang mộng du.

Xoa cái hông bị đạp đau, Tô Việt Trạch đen mặt bò dậy: "Tô, Thần, Dật!"

Tô Thần Dật làm như giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy: "Sao vậy? Tên khốn Cố Thiệu Kiệt đuổi tới nơi rồi sao?"

"..." Em trai, em nên giả bộ vô tội một chút, thật đó.

"Không có gì." Tô Việt Trạch cười nham hiểm cố sức xoa đầu Tô Thần Dật: "Rời giường thôi."

"Oh." Tô Thần Dật ngây ngốc gật đầu ngoan ngoãn rời giường thay quần áo, trong lòng lại cười trộm, tên khốn, xem anh đắc ý thế nào!

...

"Tiểu Dật, cười gì thế?"

"Hả?" Tô Thần Dật quay đầu khó hiểu nhìn Tô Việt Trạch.

"Anh nói không phải em bảo muốn đi lùng ít đồ sao? Sao chỉ lo cười vậy, nhiều người như thế, chút nữa chen không nổi."

Tô Thần Dật yên lặng cúi mở to mắt nhìn bàn tay đang bị Tô Việt Trạch nắm chặt, anh chen không được! Cả nhà anh mới... khụ khụ. Chen vào đám người, Tô Thần Dật kéo Tô Việt Trạch đi về phía trước: "Tới phía trước nhìn xem, mấy quầy này em nhìn hết rồi."

Trong đám người, một gã đàn ông mặc áo-thun-cổ-tim cẩn thận theo sát bước chân của hai anh em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui