Ăn Hại Sống Lại

Nghe thấy lời của Tô Thần Dật, gã đàn ông giật thót trong lòng, trừng mắt nhìn Tô Thần Dật, nếu không phải bị A Văn A Vũ áp chế, gã chắc cmn chắn sẽ lập tức xông lên bóp chết Tô Thần Dật.

Tô Việt Trạch cảnh cáo lườm gã một cái rồi nháy mắt với A Văn, khi thấy hai người áp giải gã đàn ông đi ra ngòai, bấy giờ hắn mới nhìn Tô Thần Dật: "Chuyện khi nào?"

Tô Thần Dật chỉ về phía cửa phòng, mặt đầy vẻ lên án: "Cái boom kia là do gã trói vào người em!"

"..."

Gã đàn ông lảo đảo chân suýt nữa khụy xuống, mày đáng tin hơn được chút nữa không hả? Ông còn tưởng mày phát hiện ra thân phận của ông, tính hù chết ông không đền mạng hả khốn!

Tô Việt Trạch bật cười xoa đầu Tô Thần Dật: "Chờ anh hỏi xong những thứ nên hỏi anh sẽ để em trói boom cho gã như trước được không?"

"..." Má, mày nói nhỏ được không hả, tao nghe thấy hết rồi.

Tô Thần Dật hưng phấn vỗ tay: "Cứ quyết định vui vẻ như vậy đi!"

Vui vẻ con em mày! Gã đàn ông co giật khóe mắt mặc cho hai người A Văn cưỡng chế mang ra khỏi bệnh viện.

Thế chỗ cho công việc của A Hổ, Tô Việt Trạch tự mình đẩy Tô Thần Dật rời khỏi phòng ICU đi về phía thang máy: "Có choáng đầu không? Còn thấy buồn nôn không?"

"Có một chút." Tô Thần Dật nhàm chán nhìn con số không ngừng nhảy trong thang máy: "Nhưng so với lúc mới tỉnh thì đỡ hơn nhiều."

Tô Việt Trạch siết chặt nắm tay ngập ngừng hỏi: "Lúc ấy... sao lại đẩy anh ra?"

"Oh, trong tình huống đó anh có thể không màng nguy hiểm mà ở lại, sao em lại không thể đẩy anh ra?"

"Ngu ngốc." Tô Việt Trạch than nhẹ một tiếng rồi đến trước mặt Tô Thần Dật ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt y: "Tiểu Dật, thật ra anh..."

"Anh, tới rồi," Tô Thần Dật nhìn cánh cửa thang máy đã mở ra, miệng láu táu: "Mau đẩy em ra ngoài đi, trong này khó chịu quá."

"Thằng nhóc này, mới rồi lúc xuống xem náo nhiệt sao không thấy em khó chịu!" Tô Việt Trạch nhẹ nhàng nhéo má Tô Thần Dật rồi đứng lên đi ra đằng sau, đẩy Tô Thần Dật ra khỏi thang máy: "Sau này có chuyện thì bớt đi hóng, lỡ bị thương thì làm sao?"

"Là anh không giữ lời hứa!" Tô Thần Dật tức giận vỗ ghế: "Rõ ràng đã nói mang em đi tham dự trò vui, rốt cuộc lại bỏ mặc em, đồ lừa đảo!"

Mở đèn phòng, Tô Việt Trạch thuận tay đóng cửa phòng lại: "Anh sợ bứt dây động rừng, hơn nữa em còn bị thương, ngộ nhỡ ảnh hưởng tới em thì sao?"

"Anh khinh em mấy năm nay sống chật đất hả!" Tô Thần Dật hung tợn trừng mắt với Tô Việt Trạch: "Nói tới nói lui là chê em vướng chân, đồ khốn!"

"Ừ ừ ừ, là anh khốn." Tô Việt Trạch cúi người ôm lấy Tô Thần Dật đặt y lên giường: "Lần sau không dám nữa, Tô tiểu gia bớt giận được không?"

Tô Thần Dật bĩu môi đưa tay níu vạt áo Tô Việt Trạch: "Anh ngồi xuống, em có chuyện muốn hỏi anh."

Tô Việt Trạch cười cười ngồi xuống mép giường: "Muốn hỏi cái gì?"

Tô Thần Dật rủ mắt vò ống tay áo: "Anh cũng biết em không phải em trai anh rồi, sao còn đối tốt với em như vậy?"

Đưa tay nâng cằm Tô Thần Dật nhìn thẳng vào mắt y, Tô Việt Trạch chân thành nói: "Bởi vì..."

Mắt Tô Thần Dật lóe lên, có hình ảnh sinh động nào đó chợt hiện lên trong đầu nhưng đã bị y mạnh mẽ kìm chế xuống, nhất định sẽ không cẩu huyết như vậy đâu!

Nhìn ánh mắt mất tự nhiên của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch cười khổ trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng đáp: "Anh nói rồi, bất kể em là ai, chỉ cần em vẫn là Tiểu Dật của anh là đủ rồi, cho dù em có đổi linh hồn, em vẫn là em trai của Tô Việt Trạch anh."

Đã sớm biết sẽ không cẩu huyết rồi mà, Tô Thần Dật thở nhẹ một hơi, cười cười: "Cho dù chuyện gì xảy ra, anh mãi là anh trai em."

"Ừ," Tô Việt Trạch cúi người hôn nhẹ lên trán Tô Thần Dật: "Ngủ đi."

Tô Thần Dật vừa mới nhắm mắt thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần, mở mắt ra, y ngờ vực nhìn Tô Việt Trạch: "Không phải A Hổ về rồi sao?"

Đắp xong chăn cho Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch trấn an nói: "Để anh đi xem."

Mở cửa thì thấy Kỳ Thương mặc sơ mi đen đang nhếch môi đi về phía phòng bệnh, giữa hai lông mày không giấu được vẻ mệt mỏi. Tô Việt Trạch cau mày, đảo mắt nghĩ đến thế lực của Kỳ gia ở thành B thì thoáng thoải mái, nhẹ tay đóng cửa lại, Tô Việt Trạch tiến lên đón: "Trùng hợp nhỉ?"

Kỳ Thương vô cảm gật đầu: "Tỉnh chưa?"

Tô Việt Trạch cong môi: "Ở bên trong, tôi dẫn cậu vào."

Nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, Tô Việt Trạch vội bò dậy tựa vào đầu giường, thấy Kỳ Thương vào cửa liền nhe răng trắng bóc: "Haiz~~, Tiểu Thương Thương~~."

Kỳ Thương kín đáo nhíu mày rồi đi tới cái ghế cạnh giường ngồi xuống: "Không phải cậu bị nguy kịch à? Tôi thấy cậu rất khỏe."

"Cậu không biết đâu." Tô Thần Dật cười híp mắt nhìn Tô Việt Trạch rồi quay qua Kỳ Thương: "Tôi xuống địa phủ đi một vòng, Diêm Vương sợ tôi lật tung phủ của ông ta nên vội đẩy tôi về đó."

Kỳ Thương nhếch mép một cái, thực ra Diêm Vương sợ cậu mang một đám tiểu quỷ đi cày thôi.

"Sao Tiểu Thương Thương biết tớ ở đây?"

Kỳ Thương nhéo nhéo ấn đường: "Ở bên ngoài nghe tin cậu xảy ra chuyện, sợ không thấy được cậu lần cuối nên lập tức trở về, bất quá nhìn cậu bây giờ thế này thì xem như tôi uổng công rồi."

Tô Thần Dật nắm tay Kỳ Thương, mặt vô cùng cảm động: "Tiểu Thương Thương, cậu làm tôi cảm động quá, không hổ là anh em tốt."

Tỉnh bơ kéo tay Tô Thần Dật nắm lấy, Tô Việt Trạch cười hỏi: "Anh cậu đâu?"

Nhớ đến Kỳ Viêm vẫn còn đang ngủ say trong một quán rượu nào đó ở Z thị, Kỳ Thương mấp máy môi: "Ngày mai anh ấy sẽ trở về."

Tô Việt Trạch ngẫm nghĩ rồi gật đầu không nói gì thêm.

Kỳ Thương lại cùng Tô Thần Dật nói chuyện một lúc cho đến khi thấy mí mắt Tô Thần Dật thỉnh thoảng lại đánh nhau thì mới đứng lên: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi về trước, mai lại tới thăm."

"Được." Tô Thần Dật xốc tinh thần nhìn Kỳ Thương: "Để tôi gọi người đưa cậu về."

"Không cần, tôi lái xe tới."

"Được." Tô Thần Dật co mình trong chăn, phất tay: "Vậy tôi không tiễn, hẹn gặp lại."

Kỳ Thương gật đầu rồi xoay người đi, còn Tô Việt Trạch thì đứng dậy tiễn Kỳ Thương ra tới cửa, lúc trở lại Tô Thần Dật đã ngủ say, gò má tái nhợt không chút máu. Khóa cửa lại, Tô Việt Trạch đi đến bên giường vén chăn nằm bên cạnh Tô Thần Dật, may là giường trong căn phòng này khá lớn, bằng không thì để hai người trưởng thành nằm lên thì thật hơi chật chội.

Tắt đèn, ôm Tô Thần Dật vào lòng, Tô Việt Trạch lặng lẽ nhìn Tô Thần Dật hồi lâu sau đó cong khóe miệng cười đẩy ẩn ý rồi mới nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau Tô Việt Trạch liền đem tin tức Tô Thần Dật đã tỉnh thả ra ngoài, nếu Kỳ Thương có thể tra được tình hình của Tô Thần Dật thì chuyện những người khác có tra được hay không thì cũng là chuyện sớm muộn. Huống chi hôm qua lại bắt được người, một khi tin này thả ra ngoài thì chắc hẳn người đứng sau xúi giục sẽ không còn nhẫn nại được mà ra tay với Tô Thần Dật lần nữa, hoặc ra tay với người bị bắt.

Khi Tô Thần Dật tỉnh lại thì nhận ra mình không còn ở căn phòng trước kia, tuy cũng cùng một loại phòng nhưng cách bố trí không tinh tế như căn phòng trước.

Thay Tô Thần Dật nâng cao giường, Tô Việt Trạch cười nói: "Phòng kia không tiện cho nhiều người biết, anh nói viện trưởng đổi phòng cho em."

Tô Thần Dật dứt khoác đưa tay vén chăn: "Em đi rửa mặt đây."

"Để anh giúp."

Khi Tô Thần Dật rửa mặt xong, A Hổ vừa dịp mang bữa sáng tới đặt lên tủ đầu giường.

Tô Thần Dật hít hà chán nản leo lên giường: "Lại là cháo."

Múc cháo ra chén đưa cho Tô Việt Trạch, A Hổ nghiêm túc đáp: "Bác sĩ đã đặc biệt dặn dò, dạo này nhị thiếu chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm."

Nhìn vết lằn đỏ trên tay A Hổ, Tô Thần Dật kinh ngạc hỏi: "Tay anh bị sao thế?"

A Hổ sụt sịt mũi, tủi thân nói: "Buổi sáng xém chút nữa làm đổ cháo, bị cha đánh."

"Đổ cháo, chuyện đơn giản như vậy mà anh cũng không làm được, A Hổ, anh làm tôi thất vọng quá!" Tô Thần Dật vẻ mặt đau lòng nói.

"Nhiệm vụ vinh quang lại gian nan như thế mà anh cũng không thể hoàn thành!"

"..." Nhị thiếu, nếu tôi đổ cháo thật thì đoán chừng đại thiếu cũng sẽ đánh tôi đấy, cậu đúng là ngồi nói chuyện không đau thắt lưng!

"Em lại giỡn cợt." Tô Việt Trạch nhéo má Tô Thần Dật, múc một muỗng cháo đưa tới miệng Tô Thần Dật: "Mấy bữa này nhịn một chút, xuất viện rồi anh dẫn em đi Trân Vị lâu."

Tô Thần Dật bĩu môi lầm rầm hầm hừ để cho Tô Việt Trạch đút ăn.

Vừa mới ăn xong, đang lau miệng thì chợt nghe thấy tiếng kêu: "Anh~~~~~~~"

Tay Tô Thần Dật run lên, tờ khăn giấy trực tiếp rơi trên mặt đất, y nghiêng đầu nhìn Tô Việt Trạch: "Anh, giọng này nghe quen quen phải không?"

Nhặt khăn giấy lên ném vào thùng rác, Tô Việt Trạch gật đầu: "Chắc là..."

"Anh~~~~~" Cửa phòng bệnh bị tông cái "rầm" bật ra, Hứa Nghị mặc tấm áo sơ mi trắng chạy nhanh đến bên giường ôm lấy Tô Thần Dật đang quấn chăn: "Anh không sao thật là quá tốt, em thiếu chút nữa bị anh hù chết đó khốn!"

Khóe miệng Tô Thần Dật co giật: "Nghị tử, kiểu tóc ổ quạ này của chú mày rất đẹp."

Cào quả đầu rối tung, Hứa Nghị ai oán nhìn Tô Thần Dật: "Không phải anh đi du lịch à? Sao bị nổ bay về lại B thị?"

Tô Thần Dật thở dài lắc đầu: "Một lời khó nói hết, không phải cậu với cha xuất ngoại sao? Sao lại chạy về đây?"

"Còn không phải do tên khốn kiếp nhà anh!" Hứa Nghị ngồi dậy chỉ mũi Tô Thần Dật lên án: "Em đang chơi thật vui thì nghe người của bố em báo cáo nói anh được đưa tới bệnh viện cứu chữa, còn nói cái gì mà 24 giờ không tỉnh lại thì nghẻo, mẹ nó, em vì muốn thấy anh lần cuối nên mới gấp gáp chạy về đó!"

"Ừ, chúng tôi vừa mới xuống máy bay thì nghe tin cậu đã tỉnh." Hứa Phong đi vào phòng bệnh kéo Hứa Nghị vào lòng mình rồi nhìn Tô Thần Dật: "Tiểu Nghị rất lo lắng cho cậu."

Tô Thần Dật rụt cổ ngại ngùng đáp: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Mời nước Hứa Phong với Hứa Nghị, Tô Việt Trạch áy náy nói: "Ngại quá, để cho các anh lo lắng."

Uống một hớp nước. Hứa Nghị lau khóe miệng một dõng dạc nói: "Không sao, chỉ cần anh bình an là được."

"Đúng vậy, còn hại tôi áy náy cả ngày nay."

Nhìn Cố Thiệu Kiệt hai tay đút túi nhàn nhã đi vào phòng bệnh, Tô Thần Dật yên lặng co vào lòng Tô Việt Trạch: "Chào anh Thiệu."

Hứa Nghị bên này cũng lặng lẽ kéo cha mình ra đứng bên cạnh, trấn an vỗ vai Hứa Nghị, Hứa Phong lịch sự đưa tay ra: "Thì ra là Cố thiếu."

Cố Thiệu Kiệt đưa tay ra bắt lấy: "Chào Hứa tiên sinh."

"Anh họ, người trên giường là Tiểu Thần Dật mà anh nói đó hả?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên làm mọi người ngạc nhiên một chút, đưa mắt nhìn lên mới thấy có người đứng sau Cố Thiệu Kiệt. Người kia ước chừng hai mươi, dáng vẻ giống Cố Thiệu Kiệt đôi phần, nhưng nét mặt so với Cố Thiệu Kiệt nhu hòa hơn rất nhiều.

Cố Thiệu Kiệt hơi nhíu mày rồi dịch ra giới thiệu người phía sau cho những người trong phòng bệnh: "Đây là em họ tôi, Cố Thiệu Uy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui