Ăn Hại Sống Lại

Khi ông giáo nào đó lần nữa bước chân vào lớp học, thì chỉ thấy bọn sinh viên đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía lão, ánh mắt loáng thoáng vẻ oán trách...vào lớp lâu như vậy rồi mà giờ thầy mới tới sao?

Ông giáo nào đó chợt cảm thấy áy náy trong lòng trỗi dậy, hoàn toàn quên khuấy đi sự kiện hoang đường vừa mới phát sinh. Lão tằng hắng một tiếng rồi bảo: "Xin lỗi, tôi tới trễ."

Thấy vậy, bọn sinh viên vội vã thu hồi ánh mắt trách cứ rồi đồng loạt tỏ vẻ cảm thông. Ông giáo hài lòng gật đầu rồi đi đến trước bục giảng mở tài liệu bắt đầu giảng dạy chương trinh học, và lão cũng không hề biết trong lòng bọn sinh viên phía trước đã sớm hí hửng không thôi.

Khoảng khắc tiếng chuông tan học vang lên, sự việc khiến cho ông giáo hoảng hốt lại xảy ra lần nữa, một tiếng "đứng dậy" hùng hồn không biết từ nơi nào truyền ra, trừ Kỳ Thương, đám sinh viên lại đồng loạt đứng lên.

"Cúi người chào."

Bọn sinh viên quy củ khom lưng.

"Cúi người lần nữa."

Bọn sinh viên cúi người theo khẩu hiệu, khóe mắt ông giáo co giật.

"Cúi người lần ba."

BOSS nhỏ đáng yêu, cái cúi người này là đại biểu kính ý nồng nặc đối với tinh thần dũng cảm của ngài, mong ngài làm ơn tiếp nhận.

"Lời cảm ơn."

Âm giọng chỉnh tề lại lần nữa vang lên: "Cảm ơn thầy giáo khổ cực dạy dỗ, vất vả thầy, hẹn gặp lại thầy, thầy đi thong thả."

Lần này khiến cho ông giáo không chỉ co giật mồm miệng mà toàn bộ khuôn mặt đều vặn vẹo bất quy tắc, má nó, ai có thể giải thích với lão đây là tình huống gì không hả khốn!

Thấy ông giáo nào đó không hề có phản ứng, Tô Thần Dật giơ tay lên dịu dàng hỏi: "Thầy, cho hỏi có thể tan học được chưa?"

Vị giáo nào đó ngây ngốc gật đầu: "Tan học."

Đám sinh viên thay đổi vẻ nghiêm túc mới nãy, đứa đi toilet thì đi toilet, thằng nào chém gió thì ngồi chém gió, hết thảy giống như một tiết học bình thường như trong dĩ vãng, tựa như chuyện mới xảy ra vừa rồi chưa hề phát sinh.

Cho nên ông giáo nào đó khá ngỡ ngàng, mới vừa rồi chắc chắn đã xảy ra một chuyện vô cùng khủng khiếp, bằng không thì tại sao mình lại thay đổi thói quen hằng ngày, ngây người đứng chỗ này nhìn đám sinh viên chơi đùa?

Bọn sinh viên đang rất vui vẻ, ông giáo nào đó thì rất lo lắng. Ngay khi tiếng chuông vào lớp vang lên, ông giáo nào đó cũng chẳng hé răng một tiếng mà đứng ngây trước bục giảng, không hề có dấu hiệu tiếp tục bài giảng.

Bọn sinh viên khôn khéo ngồi yên, vẻ mặt ngờ vực nhìn ông giáo nào đó...thầy, thầy không lên lớp à? Thầy chắc không có vấn đề gì khi ngẩn người trong giờ học chứ?

Lão đã chuẩn bị tinh thần cả ngàn lần nhưng lại không có bất cứ chuyện gì xảy ra, cho nên ông giáo nào đó đang mong manh tan vỡ,vì không muốn bị tập kích đột ngột, ông giáo nào đó hắng giọng một tiếng: "Đứng dậy!"

Cả bọn sinh viên, bao gồm ca Kỳ Thương ì ạch đứng dậy rồi chớp mắt nhìn ông giáo...Thầy, thầy muốn thế nào đây?

Giọng nói hùng hồn mới vừa rồi đã ở nơi nao? "Quý ngài Khẩu hiệu", xin hỏi ngài ở nơi đâu, xin hãy phóng ngựa tới đây, lần này tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Năm phút trôi qua, ông giáo kiên cường chờ "Khẩu hiệu" xuất hiện, đám sinh viên thì cảm thấy áp lực không thôi.

Mười phút trôi qua, khẩu hiệu cúi người không vang lên như dự đoán, ông giáo nào đó ngơ ngác nhìn đám sinh viên: "Mấy anh chị...không cúi người à?"

Đám sinh viên lập tức ngẩng ra, Tô Thần Dật lại lần nữa giơ tay nhỏ nhẹ hỏi: "Xin hỏi thầy, cúi người là thế nào? Trong giờ học phải cúi người sao? Đây là quy định mới của trường học chăng?"

Ông giáo nào đó lập tức tan vỡ, má nó nếu tôi biết cúi người là thế nào thì tôi còn phải hỏi sao? Mẹ nó không phải các người làm ra cái hành động khiến người khó hiểu đó khiến tôi lo lắng không biết khi nào "Khẩu hiệu" xuất hiện mới không dám lập tức bắt đầu bài giảng sao?

Cầm tập giáo án vẫn chưa khép lại từ lúc tan tiết, ông giáo nào đó nhìn chằm chằm trang sách hai giây rồi lại ngẩng đầu nhìn bọn sinh viên: "Các người...thật sự không cúi đầu?"

Cho nên cái lúc ông lãnh đạo nào đó khí thế bừng bừng đi giám thị đến lớp kế bên thì vừa dịp nghe được ông giáo nào đó trừng mắt nhìn lũ sinh viên vô tội hỏi: "Các người thật sự không cúi đầu????" Ông lãnh đạo lập tức nổi giận, mẹ nó vào tiết được mười phút rồi lại còn đứng trên bục giảng bắt sinh viên cúi đầu à, mẹ nó ông đây mời lão đến để dạy sinh viên chứ đâu phải đến để bắt sinh viên cúi đầu!

Sau khi ông lãnh đạo khí bước vào phòng học với khí thế hung hăng và thấy được Tô Thần Dật với Kỳ Thương trong đám sinh viên thì vẻ mặt ngày càng khó coi, mẹ nó sao lão có thể quên khuấy đi mất hai vị tổ tông này thuộc lớp Máy tính ứng dụng I hả khốn nạn!

Vị lãnh đạo nào đó hút sâu mấy hơi toét ra nụ người khả ái về phía lũ sinh viên: "Còn đứng đó làm gì? Mau ngồi xuống, tiết này tự học, mọi người tự xem sách đi."

Vị giáo nào đó chớp mắt nhìn ông lãnh đạo, ánh mắt chồng chồng u oán....Thân ái, ngài không nhìn thấy tôi sao? Tôi mới là giảng viên đứng lớp, tôi còn chưa mở miệng nói ra tiết này tự học mà.

Ông này má nó làm tốt việc đấy! Ông lãnh đạo hung tợn trợn mắt với vị giáo nào đó rồi xoay người đi ra khỏi phòng học.

Lại nói, tôi có làm chuyện thương thiên hại lý nào đâu? Ông giáo mê mang nhìn cửa phòng học, vẻ mặt lúc quý ngài lãnh đạo đi vào hình như có vẻ hơi bất thường, chẳng lẽ...Nhớ tới chuyện nào đó, ông giáo ném giáo án trong tay xuống chạy như điên ra khỏi phòng: "Lãnh đạo, là tôi vô tội, chuyện này là hoàn toàn có lý do, ngài phải nghe tôi giải thíchhhhhhhhhhhh."

Không biết là ai bật ra tiếng cười kìm nén, cho nên cả lớp MTƯD-I cũng không nhìn được phá ra cười, thậm chí có người siết chặt hai tay vào nhau, sợ mình không kìm được mà vỗ bàn cười như điên.

Kỳ Thương nhếch môi nhìn vẻ mặt nhịn cười đến vặn vẹo của Tô Thần Dật: "Tôi có từng nói cậu rất có tài chỉnh người chưa nhỉ?"

Hít sâu thở mạnh mấy cái, Tô Thần Dật vỗ vỗ ngực, vẻ mặt tràn đầy vô tội nhìn Kỳ Thương: "Thân ái, cậu đang khen tớ sao?"

Thu hồi tầm mắt, Kỳ Thương mặt không đổi sắc lật sang trang sách tiếp theo: "Nếu như cậu không nghĩ như vậy thì thôi."

"Ừ." Tô Thần Dật cười cười gật đầu: "Thật ra thì tôi cũng cảm thấy mình rất tài, cảm ơn đã khen."

Thật ra thì tôi còn thấy cái tài mặt dày của cậu còn cao hơn cái tài chỉnh người, Kỳ Thương mím môi không hề đáp lại lời Tô Thần Dật.

"Ha! Tô Thần Dật," Long Đào ngồi bên cạnh vỗ vai y: "Tự nhiên giờ tao hóng phản ứng của đại BOSS ngày mai quá."

Tô Thần Dật híp mắt: "Tôi cũng rất mong chờ."

Vì buổi sáng chỉnh người thành công mỹ mãn cho nên cả ngày nay tâm tình Tô Thần Dật rất thoải mái, ngay cả lúc Tô Việt Trạch tới đón y về nhà y cũng mang vẻ mặt hớn hở như gió xuân.

Tô Việt Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, ngoài người sang phía Tô Thần Dật thắt dây an toàn cho y: "Anh nghe nói thầy dạy nguyên lý máy tính của các em suýt chút nữa bị đuổi."

"Suýt chút nữa?" Tô Thần Dật chớp mắt nhìn Tô Việt Trạch, giống như mình không hề có trách nhiệm gì, chỉ đơn giản là biết tin ông giáo kia vì cái qué gì đó mà chưa bị sa thải hẳn?

"Ừ." Tô Việt Trạch gật đầu, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm con đường: "Buổi trưa lãnh đạo trường của các em có gọi điện thoại cho anh, bảo là chuyện buổi sáng chỉ là hiểu lầm, hy vọng anh đừng để bụng."

Ngồi im được một lát, Tô Thần Dật nghiêm túc lên mặt nói: "Anh, em nhớ ông giáo kia hình như không dạy anh."

"Ngu ngốc," Tô Việt Trạch đưa tay lên nhẹ nhàng gõ đầu Tô Thần Dật: "Nếu như em buồn buồn chạy tới chỗ anh bảo là thầy không những phạt đứng trong giờ học mà còn ép tụi em cúi người thì em nghĩ anh sẽ phản ứng như thế nào?"

"Lần tập quân sự đợt trước, hiệu trưởng trường em đã nói với anh là muốn sửa sang lại thư viện một chút."

"À à..." Tô Thần Dật cười khẩy: "Em biết."

Xoa xoa đầu Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch dịu dàng nói: "Không sao, em vui vẻ là được, chỉ cần đừng quá đáng."

Tô Thần Dật bĩu môi: "Anh yên tâm đi, người không chọc em, em không chọc người."

Tô Việt Trạch gật đầu rồi không nói gì nữa, chỉ chuyên chú lái xe. Còn Tô Thần Dật thì lại trầm tư nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, sửa sang lại à...

Thế rồi, cái đêm ấy, lúc Tô Việt Trạch lại lần nữa bò lên giường của y, Tô Thần Dật không còn bình tĩnh được nữa: "Anh, em đã lớn rồi!"

Tô Việt Trạch bình tĩnh vén chăn leo lên giường rồi ung dung câu Tô Thần Dật vào lòng, rồi lại bình thản đưa tay tắt đèn đầu giường: "Anh biết."

Vùng vẫy được mấy cái, Tô Thần Dật thất bại đầu hàng, y đành vô lực lên tiếng: "Đây là phòng của em."

"Anh biết."

Trong bóng tối, Tô Thần Dật ngước mắt lên nhìn Tô Việt Trạch: "Phòng của anh ở cách vách."

"Anh biết."

"Cho nên mong ngài nương tay mà trở về phòng ngủ của mình được không? Cứ trèo bậy lên giường của người khác là không được!"

Im lặng một lát, Tô Việt Trạch hờ hững đáp: "Anh sợ tối."

Đậu xanh rau má! Hai mấy năm nay ông ngủ một mình sao ông không nói ông sợ tối hả khốn!

Hôn trán Tô Thần Dật một cái, Tô Việt Trạch ôm chặt y một chút: "Mau ngủ đi."

"..."Anh trai, thật ra anh có thể tiếp tục giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, thật đó.

Thấy Tô Thần Dật không giãy dụa nữa, Tô Việt Trạch hài lòng cong môi, một ngày nào đó, hắn sẽ khiến cho Tô Thần Dật quen thuộc với từng việc hắn làm, cho đến khi không thể rời bỏ hắn.

Bữa nay G đại đang lưu truyền một sự kiện không lớn mà cũng chả nhỏ, nghe nói ông thầy nào đó dạy môn nguyên lý máy tính trong lúc đứng lớp lớp MTUD-I thì xảy ra chuyện kỳ quái, nghe nói ông giáo đó trở chứng bất thường vào tiết thứ hai ngày hôm đó, nghe nói ông giáo bất thường nào đó buộc toàn thể sinh viên lớp MTUD-I cúi người, nghe nói sự kiện cúi người bị ông lãnh đạo bắt gặp, nghe nói ông giáo bất thường nào đó phải vô cùng khổ sở bợ đỡ mới không bị đuổi đi, mà chỉ phạt viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ, phạt lương một tháng, nghe nói ông giáo bất thường nào đó nhận được trừng phạt mà cảm động đến rơi nước mắt rời khỏi phòng làm việc của ông lãnh đạo, nghe nói BOF* nổi danh toàn trường đã có thêm Hỗn Thế Ma Vương Tô Thần Dật đến từ lớp MTUD-I.

Cho nên, lúc tin tức kia lan tỏa khắp G đại, thì phản ứng đầu tiên của bọn sinh viên là: Mẹ nó, Hỗn Thế Ma Vương lại mở phó bản mới sao? Cầu vây xem cầu tham dự!!!

Lúc hội đồng giáo viên nghe được chút ít tin bên lề, bề ngoài thì tỏ vẻ đồng cảm, nhưng lại âm thầm cười trên sự đau khổ của người khác, nhân duyên của ông giáo gặp chuyện thật sự quá kém. Trong thời gian đó, người trong cuộc của sự kiện cúi người lần này mặt mày xanh loét nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chính giữa màn hình văn bản có ba con chữ đen thui to rầm – BẢN KIỂM ĐIỂM.

Lúc ông trưởng khoa đang chuẩn bị đi tới lớp MTUD-I thì đi ngang qua ông giáo nào đó, ông đồng cảm vỗ vai ông thầy,: "Nếu như chú mày nghiêm nghị với bọn sinh viên này một chút thì sẽ không đến nỗi như thế này."

Ông giáo nào đó mặt mũi tươi cười lập tức đứng dậy:"Trưởng khoa dạy phải, lần này là tôi sai."

Ông trưởng khoa gật gù: "Không sao, sau này cẩn thận một chút là được."

"Dạ dạ dạ." ông giáo nào đó luôn miệng đáp lời: "Hai tiết sau là của trưởng khoa à? Vẫn là trưởng khoa có khí thế, đám sinh viên trước mặt ngài cũng như chuột tự đắc trước mặt mèo thôi."

Ông trưởng khoa mặt lạnh đáp lại: "Nếu chú mà có chút khí thế, tôi tin đám con ông cháu cha kia chẳng chọn chú để hành hạ."

"Tôi khí thế nào có thể lợi hại bằng ngài? Giáo viên trong trường tôi nể ngài nhất, không sợ cường quyền." Ông giáo nào đó híp mắt nịnh bợ.

Ông trưởng khoa có vẻ trầm tư nhìn ông giáo nào đó rồi xoay người đi ra khỏi phòng: "Chú cứ tranh thủ thời gian mà viết đi, tôi lên lớp đã."

"Vâng vâng vâng, trưởng khoa đi thong thả."

Cho đến khi không thấy bóng dáng ông trưởng khoa, vị giáo nào đó mới hừ một tiếng rồi ngồi xuống ghế, chờ đi, ông sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay!

Khi tên sinh viên nào đó đang canh giữ ở cửa lớp nhìn thấy ông trưởng khoa uy phong lẫm liệt đang đi về phía phòng học thì cậu ta lập tức hưng phấn chạy trở về chỗ ngồi, "Đại BOSS tới! Chiến lược số 2 chuẩn bị!"

Trong đám người, Tô Thần Dật ngước mắt lên, khóe miệng khẽ nhếch, rốt cuộc đã tới...

►►Hết chương 77◄◄


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui