Ăn Hại Sống Lại

Lúc ông trưởng khoa đi vào phòng, lớp học im phăng phắc, lũ sinh viên vẫn như trước, không dám thở mạnh. Ông trưởng khoa nhếch nhẹ môi, thực ra sau sự kiện cúi người, ông cũng đang suy nghĩ đám sinh viên này có khi nào lại khai đao với mình không, dù sao bình thường ông cũng không hề cả nể. Nhưng tình huống hiện giờ làm cho ông vô cùng hài lòng, xem ra là bản thân ông nghĩ nhiều rồi.

Lúc đứng trên bục giảng, ông trưởng khoa đặc biệt đứng yên một phút đồng hồ, không có Quý Ngài Khẩu Hiệu, cũng không có khẩu lệnh cúi đầu, ông trưởng khoa lại lần nữa bởi vì uy lực xây dựng trong nhiều năm qua mà cảm thấy tự hào. Trong quá trình giảng dạy, các trò nghe giảng rất nghiêm túc, không có ai tạch tiết, cũng không có ai giở trò phía dưới, lại càng không có ai nói chuyện trong tiết của ông, cho nên ông trưởng khoa từ tự hào chuyển sang đắc ý.

Nhưng mà, trong lúc ông trưởng khoa đang ảo tưởng sức mạnh cách thời điểm tan học chỉ còn năm phút đồng hồ, một giọng nam trung hùng hậu không biết từ cái hóc nào trong phòng học vang lên, chỉ nghe một tiếng "Cả lớp đứng lên", đám sinh viên dưới giảng đường đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng loạt bật dậy, đem tư thái quân đội lúc học quân sự trước đây phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Không đợi ông trưởng khoa phản ứng kịp tình huống gì đang xảy ra, thì chợt nghe "Quý ngài khẩu hiệu" mở miệng lần nữa,"Bài tâp tập thể dục theo đài (phát thanh) thứ X hiện giờ bắt đầu, dậm chân tại chỗ dậm!"

Có tiết tấu vang lên, bọn sinh viên nhao nhao dựa theo tiếng khẩu hiệu mà điều chỉnh tiến độ dậm chân.

"Bài tập duỗi người một... hai... ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn..."

Mặc dù ai cũng đứng nguyên tại vị trí, nhưng lại không tí ti ảnh hưởng đến động tác, tuy rằng do khoảng cự ly nên các động tác không thể thực hiện như bình thường, thế nhưng mỗi một cái động tác đều làm đến vô cùng chuẩn xác, thậm chí trong mắt mỗi người còn lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Ông trưởng khoa trợn mắt đứng bục giảng không nói được câu nào, "Quý ngài khẩu hiệu", đây không phải là lúc nên hô khẩu hiệu cúi người sao? Ngài hô tập thể dục theo đài là clgt!

"Bài tập toàn thân một... hai... ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn..."

Khóe miệng ông trưởng khoa không kìm được mà co quắp, nếu như ông không nhớ lầm, tiếp theo chắc là động tác nhảy? Ôi trời, chúng mày không cần phải nghiêm túc như thế chứ!?

Khoảnh khắc khẩu hiệu bài tập nhảy vang lên, ông trưởng khoa trong nháy mắt tuyệt vọng, chỉ thấy mọi người ngoại trừ Kỳ-Thương-vẫn-kiên-trì-không-tham-gia thì ai cũng đồng loạt đứng tại chỗ nhảy nhót, ngay cả sàn nhà đều rung theo.

Chỉ là, động tác nhảy này không đáng quan tâm mấy, nhưng đoàn thầy trò ở phòng học dưới lầu đều lập tức chạy như điên ra khỏi phòng, miệng còn không quên hô to "Động đất! Mọi người chạy mau đến chỗ đất trống đi!"

Sau khi nhịp điệu động tác điều hòa cuối cùng kết thúc, bọn sinh viên lũ lượt kéo nhau ngồi xuống, tinh thần đầu có vẻ khá khẩm hơn nhiều so với lúc mới vào tiết.

Ông trưởng khoa híp mắt lại,"Ai cho các anh chị cả gan tập thể dục theo đài trong tiết của tôi, hửm?"

"Báo cáo," Tô Thần dật giơ tay đứng lên,"Thưa thầy, chuyện này không thể trách tụi em, tụi em hoàn toàn phản ứng bản năng, dù sao ai cũng mới từ trung học vào đại học, vừa nghe thấy khẩu hiệu liền không kìm lòng nổi thầy ạ."

Nói cách khác thì tôi muốn trách thì chỉ có thể trách bài tập thể dục theo đài mười hai năm qua đã độc hại các người sao? Có gan thì làm lại lần nữa đi!

Ông trưởng khoa hít một hơi rồi lên tiếng: "Mới vừa rồi ai mở phát thanh đó? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!"

Tô Thần Dật chớp mắt đầy vô tội,"Chẳng lẽ không phải là thầy mở ưiiiiiiiiii?"

Mở con em mày! Não ông đây đâu có bị nước vào! Ông trưởng khoa vô lực lùi về sau mấy bước, cảm giác như ông không còn sức lực nào để nhổ nước bọt nữa.

Ngay tại lúc đó, mấy tiểu đội giảng viên sinh viên nào đó, sau khi cong mông quắn đít chạy vội tới thao trường, phát hiện vốn không phải là động đất thì đều rối rít tỏ vẻ khó hiểu, đkm lẽ nào mới vừa xuất hiện ảo giác? Lại còn là ảo giác tập thể?

Vài ông giáo xì xào bàn tán, tiếp đó bọn sinh viên rầm rì trao đổi, sau khi các ông giáo xác định tiếng động đến từ lớp MTUD-1, thì lập tức chạy về phía lớp MTUD-1 với khí thế hung hăn, còn bọn sinh viên thì tự do sinh hoạt, dù sao cũng đã tan lớp rồi.

Cho đến lúc chuông tan tiết vang lên, ông trưởng khoa vẫn không đưa ra bất cứ câu hỏi nào, mà lúc mấy ông giáo chạy tới cửa phòng học, sau khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của ông trưởng khoa liền bối rối do dự.

Ông trưởng khoa nhíu nhíu mày nhìn về phía mấy vị giảng viên đứng ở cửa phòng học,"Chuyện gì?"

Mấy ông giáo tui nhìn chú chú nhìn tui, đương nhiên không ai dám hé răng, dù sao thì ông trưởng khoa máy tính ở G đại cũng là nổi danh miệng độc tay ngoan, cho nên chẳng có ai nguyện ý làm con chim đầu đàn.

Thấy mấy ông giáo không nói năng gì, mày ông trưởng khoa càng nhíu chặt. Đúng lúc này, ông hiệu trưởng nghe được tin tức chạy tới phòng MTUD1.

Thấy mấy ông giáo đứng ngoài cửa phòng, ông hiệu trưởng nào đó không khỏi cau mày "Có chuyện gì xảy ra? Ở đây làm gì đó? Động đất ban nãy là có chuyện gì?"

Nghe vậy trong mắt mấy ông giáo lộ vẻ bùi ngùi xúc động, lãnh đạo đại nhân, ngài đúng là cơn mưa đúng lúc!

Khóe môi Tô Thần Dật khẽ nhếch, xin chào ngài~ diễn viên quần chúng.

Có ông hiệu trưởng ghé thăm nên trong chớp mắt mấy ông giáo cũng gan dạ hơn không ít, một ông giáo lên tiếng: "Vừa rồi tôi đang giảng bài cho sinh viên thì nghe được một tràng âm thanh đinh tai nhức óc, tôi còn tưởng là động đất nên cùng với đám sinh viên chạy ra khỏi phòng học."

"Đúng đúng." Một ông giáo khác phụ họa: "Tiếng động kia lớn lắm, còn tưởng là động đất, ai ngờ lúc chạy ra ngoài mới phát hiện ra không phải là động đất."

"Rồi sau đó, chúng tôi suy xét, liền cảm thấy tiếng động kia ắt hẳn là phát ra từ lớp MTUD1, cho nên mới lên đây xem thử đã xảy ra chuyện gì."

Mấy ông giáo thi nhau mồm năm miệng mười, vừa nghe, ông lãnh đạo cũng nắm được sơ sơ tình huống, cho nên ông ta gật gù nhìn về phía trưởng khoa: "Thầy Ngô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ông trưởng khoa mấp máy môi không biết nói sao, đkm muốn tôi nói kiểu gì đây? Chẳng lẽ nói là sinh viên trong tiết của tôi tập thể dục theo đài ưi? Nếu như nói như vây, về sau ông ta không thể nào tiếp tục lăn lộn ở G đại được nữa, ngay cả học sinh trong tiết mình cũng không quản được, thì còn làm ăn được cái gì? Thế nhưng nếu không nói thì chắc chuyện này không chìm xuồng được?!! Đkm nói láo kiểu gì mới yên chuyện đây? Ông trưởng khoa rối rắm.

Thấy ông trưởng khoa cả buổi không hé răng, ông lãnh đạo cũng có chút bực mình: "Thầy Ngô, Thầy không muốn giải thích ư?"

"Đúng vậy."

"Đúng vậy?" Ông lãnh đạo trợn mắt: "Có cái gì không thể nói!"

"Đúng vậy." Thầy giáo Ngô lặp lại.

"Tốt" Ông lãnh đạo lạnh mặt xoay người: "Vậy phiền trưởng khoa Ngô đi tới phòng làm việc với tôi từ từ nói chuyện!!"

Thấy lãnh đạo giận dữ bỏ đi, mấy ông giáo kia cũng tan đàn xe nghé, không ai dám ở lại làm chỗ trút giận cho trưởng khoa Ngô.

Hung hăng trừng mắt với đám sinh viên lớp MTUD1, ông giáo Ngô mang theo giao án rời khỏi phòng học.

Không bao lâu sau liền nghe được tiếng hoan hô, trong lớp MTUD1 đều tràn nhập không khí vui mừng, không có chuyện gì hào hứng hơn là chơi khăm người đã áp bách mình, tuy bọn họ vừa nhập học không lâu, nhưng danh tiếng vị trưởng khoa này đã sớm như sấm rền bên tai.

Tô Thần Dần đem remote trong túi quần bỏ vào hộp, lúc đang chuẩn bị đi xuống bàn giáo viên lấy lại thiết bị, thì nghe Kỳ Thương lên tiếng: "Cậu như vậy có điểm hơi quá đi?"

"Hơi quá?" Tô Thần Dật nghiêng đầu nhìn Kỳ Thương, rồi sau đó thờ ơ nhún vai: "Ngại quá, tôi hay thù vặt lắm."

Sau khi thấy bộ dáng Tô Thần Dật chạy vội tới bục giảng, Kỳ Thương nhếch môi, đúng là hay thù vặt thiệt! Huấn luyện viên Diêm trước đây là một ví dụ điển hình.

Thấy Tô Thần Dật thu thập thiết bị, Long Đào với Lục Nhân liền chạy lên: "Này Tô Thần Dật, không chơi nữa à?"

Thấy hai người này chưa đã ghiền, Tô Thần Dật lườm một cái: "Qua ải rồi mà chơi cái quần gì! Giờ không mau lượm đồ lại thì chờ chút nữa người ta tới lục xoát à?"

"Cũng phải" Lục Nhân gật đầu: "Nhưng mà hình như phó bản lần này ông mở hơi bị nhỏ, tụi tui chỉ mới bước khởi động thôi."

Tô Thần Dật lập tức bị Lục Nhân chọc cười, đóng hộp lại, Tô Thần Dật híp mắt nhìn Lục Nhân: "Sao vậy Lục đại hiệp, lẽ não ngài còn muốn bung ra trang bị cực phẩm ư?"

"Coi như là trang bị cực phẩm đi." Lục Nhân khoát khoát tay: "Chẳng qua tụi tui chưa thấy đã ghiền thôi..." Còn chưa nói hết, Lục Nhân liền trợn mắt nhìn về phía sau của Tô Thần Dật, mồm miệng run rẩy.

Tô Thần Dật xùy cười một tiếng đang chuẩn bị đáp lời thì phía sau đã vang lên giọng nói âm trầm của Trưởng khoa Ngô.

"Tô Thần Dật, trò có thể giải thích rõ thứ đồ trên tay mình không?"

*****

Nếu như hôm qua sự kiện cúi đầu là một chuyện vô cùng hot, thì hôm nay việc hỗn thế ma vương bị bắt tại trận là một chuyện hot đến rực lửa. Đang buổi ban trưa, một tin tức làm cho người ta sợ hãi nhanh chóng truyền khắp vườn trường G đại, tốc độ lan truyền so với sự kiện cúi đầu còn mau lẹ hơn.

Có người nói học sinh lớp MTUD1 trong tiết của ông giáo trưởng khoa máy tính nổi danh ở G đại tập thể dục theo đài. Có người nói bởi vì bài tập thể dục này mà dẫn đến một trận động đất không nhỏ, có người nói hiệu trưởng tức giận lệnh trưởng khoa Ngô đi tới phòng làm việc, có người nói lúc hỗn thế ma vương Tô Thần Dật đang thu tập thiết bị thì bị trưởng khoa Ngô bắt tại trận, có người nói hiện tại hai người đang ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng giẳng co, có người nói, tin tức mới nhất còn chưa hóng được...

Bấy giờ, trên bàn làm việc của hiệu trưởng trưng đầy mấy cái thiết bị với remote, hiệu trưởng đau đầu nhéo ấn đường: "Tô Thần Dật, trò không muốn nói thêm gì nữa ư?"

"Vâng" Tô Thần Dật từ tốn lên tiếng: "Em đã nói, mở ghi âm là em, uy hiếp bạn học cũng lớp quấy phá là em, chơi khăm thầy giáo cũng là em, những bạn khác không liên quan."

Nghe thấy vậy ông hiệu trường càng nhéo ấn đường nhiều hơn, nếu như Tô Thần Dật cãi lại, việc này có thể coi như bỏ qua, nhưng hết lần này đến lần khác Tô Thần Dật cứ đem xô cứ* đổ hết lên đầu mình, đây không phải tự tìm đường chết thì là gì!!!

Trưởng khoa Ngô hừ một tiếng: "Hiệu trưởng, nếu như Tô Thần Dật đã thẳng thắn, chứng cứ đã ở trên bàn rồi, tôi hy vọng ngài có thể cho tôi một kết quả xử lý hài lòng."

"Việc này..." Hiệu trưởng vẻ mặt khó xử, nếu như là người khác thì tốt rồi, nhưng hết lần này đến lần khác lại là Tô Thần Dật, chuyện sửa chữa lại thư viện của trường ông ta vẫn còn đang chờ câu trả lời thuyết phục từ Tô Việt Trạch, anh trai của Tô Thần Dật, đàn ông hà cớ gì cứ lại làm khó dễ lẫn nhau hả người!

Lúc hiệu trưởng đang rối rắm không biết trấn an hai hai vị tổ tông này như thế nào thì phòng làm việc bị gõ cửa, sau đó Tô Việt Trạch một thân tây trang đen tuyền bước vào phòng làm việc của hiệu trưởng, lão thấy thế, vội lộ vẻ mặt vui mừng, cứu tinh tới rồiiii!

Tô Việt Trạch nhìn Tô Thần Dật với trưởng khoa Ngô đang đứng trong phòng làm việc, rồi đưa mắt về phía đống linh kiện trên bàn, sau đó lại mỉm cười với lão hiệu trưởng đang ngồi sau bàn làm việc: "Tiểu Dật lại nghịch hơn gây chuyện à thầy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui