Editor: Quýt
“Mọi người ơi, bây giờ độ đau đang ở cấp năm nhé!”
Tay Thẩm Chi Diễn nắm chặt lấy ga trải giường, khớp xương trắng bệch, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.
Tần Ngộ cố gắng không để nước mắt rơi xuống, quay đầu nhìn Thẩm Chi Diễn cũng đang cắn răng chịu đựng.
“Cậu… Không phải cậu… không đau sao?”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Đừng hỏi, hỏi thì chính là vui quá hóa buồn.
Khương Đào cùng Tang Linh và Đoạn Nhạc Nhạc ở bên cạnh, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nhận xét về độ chịu đựng của ba người đàn ông.
Đoạn Nhạc Nhạc: “Tôi biết Từ Tử Dục, cao nhất là cấp bảy, nhưng biểu hiện của anh Tần lại tốt ngoài dự kiến, tôi từng cho rằng anh ấy còn chẳng chịu được đến cấp năm, đương nhiên hiện tại mạnh nhất vẫn là anh Thẩm, tôi cảm thấy anh ấy có thể trụ được đến cấp mười!”
Tang Linh: “Thật ra hai người nên nhìn kỹ vẻ mặt của bọn họ, tuy rằng ngoài mặt anh Thẩm không cố để lộ ra nhưng những ngón tay của anh ấy đều đang run nhẹ, mu bàn tay còn nổi gân xanh, trên trán còn có mồ hôi lạnh, những chi tiết nhỏ này chính là biểu hiện của diễn viên đóng phim điện ảnh.”
“Còn Từ Tử Dục đến cấp đóng phim truyền hình, cho nên biểu cảm còn mạnh hơn chút, đương nhiên có thể chịu đựng ở góc độ thế này cũng không dễ dàng.”
Khương Đào nghe xong, tò mò hỏi: “Vậy Tần Ngộ thì sao?”
Tang Linh bĩu môi: “Chỉ là đi quay MV thôi!”
Tuy rằng Tần Ngộ đã đau đến nỗi hồn lìa khỏi xác nhưng vẫn quật cường quay đầu: “Tang Linh, cô… quá đáng…”
Tang Linh: “Ai da cái vẻ mặt phẫn nộ đan xen thống khổ này, thể hiện rất được nhé.”
Tần Ngộ: “…”
Tức chết mất!
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha anh Tần thật thảm!]
[Chị Tang của chúng ta không hổ là ảnh hậu, khả năng quan sát này ha ha ha ha ha ha ha]
[Chẳng lẽ chỉ có tôi phát hiện ra, Khương Khương vừa chạy đi thì sắc mặt anh Thẩm lập tức trắng bệch sao? Hóa ra ở bên cạnh em, dù đau nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, một khi em rời đi, đau đớn mãnh liệt giống như nước biển… A! Anh ấy yêu Khương Khương quá!]
[Anh là chất dị ứng của cô, cô là thuốc giảm đau của anh! Đây là tình yêu thần tiên gì đây!]
[Đã get được rồi, get được rồi!]
[CP Sinh Khương lại tàn sát một đám chó độc thân nữa!]
Cuối cùng Tần Ngộ không chịu nổi nữa, bại trận đầu tiên.
Từ Tử Dục cũng giống như dự đoán của Đoạn Nhạc Nhạc, dừng lại ở cấp bảy, cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Chi Diễn.
Tuy rằng Thẩm Chi Diễn miễn cưỡng có thể chịu đựng được, nhưng gương mặt đã bắt đầu trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy từ thái dương xuống gò má, tụ trên chóp mũi thẳng tắp run rẩy.
Anh ngước mắt nhìn về phía Khương Đào, khóe môi bất giác rên lên vài tiếng, lông mày nheo lại vì đau nhưng lại tạo cảm giác có chút lưu luyến khó tả.
“Khương Đào…”
Giọng anh hơi khàn, còn chứa chút ấm ức không dễ phát hiện.
Trái tim Khương Đào lại bắt đầu nhảy loạn.
Chẳng lẽ là lại thèm thịt?
Cô sờ sờ lên vị trí trái tim, nhớ đến thịt kho tàu, sú heo hầm, sườn heo chua ngọt, thịt bò bít tết… nhưng mà vô dụng.
Cô không nhịn được nhìn về phía Thẩm Chi Diễn.
Trong lòng lại nghĩ tới loại thịt mà mình chưa được ăn.
Có phải sau khi ăn rồi thì cô sẽ không còn thèm như vậy nữa?
Cô đứng lên đi về phía Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên cô dừng lại.
Thẩm Chi Diễn: “?”
Khương Đào: “Anh phải đồng ý với tôi một chuyện, tôi sẽ qua đó.”
Thẩm Chi Diễn: “Em nói đi…”
Khương Đào há miệng nhưng không biết tại sao lại nói không nên lời, do dự một chút, đi đến bên cạnh Thẩm Chi Diễn, còn bưng kín micro của hai người, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Anh đồng ý với tôi, sau khi chương trình kết thúc, anh phải cho tôi ăn loại thịt này…”
Thẩm Chi Diễn lập tức ho khan kịch liệt.
Gương mặt vốn đang tái nhợt cũng hồng lên.
Cô có biết mình đang nói gì không?!
Vẻ mặt Khương Đào cực kỳ nghiêm túc, trong mắt đều là khao khát đối với đồ ăn, không hề biết rằng câu nói của cô vừa nãy bạo đến mức nào.
Thẩm Chi Diễn gần như dùng hết trí lực mới khống chế không để mình suy nghĩ lung tung.
Nếu không bị một cô gái trêu chọc như vậy, ai có thể chịu được chứ?!
Nhưng Khương Đào vậy mà lại không biết.
Cô suy nghĩ cách dạy của Đoạn Nhạc Nhạc, chu miệng làm nũng: “Không thể sao?”
Sợi dây lý trí trong đầu Thẩm Chi Diễn bị đứt phựt.
Trong cơn đau đớn tột cùng, anh dường như không biết được mình đang ở đâu.
Trong mắt anh giờ đây chỉ có Khương Đào.
Anh thở dốc ngẩng đầu, cách môi Khương Đào còn chưa đến mười cm.
Lúc này, nhân viên y tế bên cạnh nói: “Tiếp theo sẽ là độ đau cấp tám, anh Thẩm hãy kiên trì!”
Thẩm Chi Diễn kêu một tiếng, đau đến mức co rút, anh quay lại thực tại ngay lập tức.
Khương Đào còn chờ anh trả lời, sốt ruột nói: “Anh mau trả lời tôi đi!”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Này quả thật là muốn mạng anh mà!!
[A a a a a vừa nãy Khương Khương nói gì với anh Thẩm vậy! Rốt cuộc là gì mà đến cả người có tài khoản VIP như tôi mà không thể nghe thế!]
[Khương Khương không ngoan nhé! Tại sao lại học cách bịt micro vậy?]
[Tuy rằng không biết là gì nhưng anh mau hứa với cô ấy đi anh Thẩm!!]
[A a a a a vừa rồi có phải anh Thẩm muốn hôn Khương Khương không! Đạo diễn Kiều, sao chị lại làm thế này! Không thể tăng độ đau muộn hơn chút sao! Chị phải biết rõ bản chất chương trình này là về tình yêu chứ!]
Thẩm Chi Diễn cuối cùng dưới sự đau đớn về sinh lý và tâm lý, bất đắc dĩ lựa chọn từ bỏ.
Kiều Thi Thi tiếc nuối nói: “Anh Thẩm, chỉ cần vừa rồi anh kiên trì thêm một chút là có thể nhận được đạo cụ quý giá của chương trình dành cho kỳ tiếp theo rồi.”
Thẩm Chi Diễn: “… Không cần.”
Anh thấy Khương Đào vẫn còn nhìn mình chăm chú, chua xót nói: “Tôi cảm thấy, vẫn là mạng quan trọng hơn.”
Kiều Thi Thi: “Nếu như vậy, tôi tuyên bố kết quả khiêu chiến cuối cùng.”
“Bởi vì ba cặp đôi đều không thể chịu được sự đau đớn ở mức thứ mười, cho nên không thể giành được đạo cụ quý giá cho kỳ tiếp theo.”
“Còn chủ đề cho kỳ tiếp theo, chính là cách nuôi dạy con, Hãy nghiên cứu kỹ “100 quy tắc nuôi dạy con cái” và sẵn sàng chào đón những đứa bé đáng yêu của các bạn.”
Mọi người: “…”
Màn hình phát sóng trực tiếp vừa kết thúc, tất cả mọi người lập tức nằm liệt ra, đặc biệt là khách mời nam, trải nghiệm hôm nay cũng coi như cả đời khó quên đối với họ.
Thẩm Chi Diễn thở dài một hơi, lúc này mới phát hiện ra trên trán mình đều là mồ hôi.
Một chồng khăn giấy xuất hiện trước mắt anh.
Anh ngẩng đầu nhìn, là Khương Đào đang tươi cười nhìn mình.
Trong lòng anh căng thẳng, anh sợ cô lại nói loại thịt này, loại thịt kia.
Ai ngờ Khương Đào chỉ cười ngọt ngào: “Vất vả rồi, ba đứa nhỏ ~ ”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Sớm hay muộn anh cũng có ngày chết trong tay cô..