Editor: Cà Na
Khương Đào rất tức giận.
Cô không diễn có được không.
Chu Chí Lan nói với cô, nhà đầu tư của bộ phim này là Thẩm Chi Diễn, nếu anh không đồng ý, bản thân cũng không có cách nào để cô vào đoàn.
Thế nên, Khương Đào chỉ có thể nhận kịch bản đi chuẩn bị.
Trong lúc chuẩn bị, cô thầm lôi Thẩm Chi Diễn ra mắng từ trên xuống dưới một trận.
Mỗi lần gặp tên đó đều không có chuyện tốt.
Lần trước thì cướp cá chua ngọt của cô, lần này lại cản trở cô nhận hộp cơm có thể ăn đến no.
Chuyện này mà nhịn được thì chuyện gì chả nhịn được!
Khương Đào quyết định lát nữa khi diễn, nhất định sẽ ra oai phủ đầu với tên kia.
Để tên đó biết, Thao Thiết không ăn chay!
Trong “Lăng Tiêu Ký”, vai khách mời mà Thẩm Chi Diễn đóng là Tịnh Lưu Thượng Tiên.
Bởi vì quá khôi ngô nên đã bị hung thú Nguyệt Già cướp về động phủ, khăng khăng muốn thành thân cùng chàng ta.
Sau này, nam chính tìm cách xâm nhập vào động phủ của Nguyệt Già, giết chết Nguyệt Già, giúp Tịnh Lưu trốn thoát.
Thẩm Chi Diễn ngồi trên ghế, nhắm mắt nhập vai.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, dịu dàng trong mắt đã hoàn toàn biến thành lạnh lùng trong trẻo.
Cái khí chất cao ngạo mà thoát tục kia, ngay lập tức khiến người ta có cảm giác xa cách, cao không với tới.
Dù cho đang mặc quần áo hiện đại, nhưng điều đó lại chẳng khiến anh trở nên không ăn nhập với kịch bản chút nào.
Chu Chí Lan nắm chặt tay, không hổ là Thẩm Chi Diễn, bất luận diễn nhân vật nào anh cũng có thể nắm bắt được một cách chuẩn xác như thế.
Xem anh diễn đúng là một loại hưởng thụ.
Cũng không biết cô gái nhỏ giống mãnh thú kia có thể bắt kịp tiết tấu của anh không.
Khương Đào dựa theo kịch bản bước vào.
Lúc nhìn thấy Thẩm Chi Diễn, cô ngơ ra một lúc.
Wow~
Thơm quá thơm quá~
Trên người tên này vậy mà lại có một loại cảm giác sạch sẽ mà thuần tuý như vậy.
Khương Đào si mê đi về phía Thẩm Chi Diễn, sau đó vươn tay chạm nhẹ vào anh một chút.
Mùi hương ngọt ngào nồng đậm kia khiến cô không nhịn được mà nheo mắt lại vì hạnh phúc và thỏa mãn.
Thẩm Chi Diễn đang chuẩn bị nói lời thoại, lại cảm thấy mớ cảm xúc bản thân chuẩn bị tốt nãy giờ đột nhiên mất sạch.
“...”
“Xin lỗi, tôi thoát vai rồi, làm lại lần nữa”
Chu Chí Lan vẫn còn đang đắm chìm trong kỹ năng diễn xuất của Khương Đào.
Ngay cả khi cô không nói một câu nào, cũng có thể khiến người ta thấy được sự si mê cố chấp của Nguyệt Già dành cho Tịnh Lưu một cách sống động chân thực nhất.
Hơn nữa, rõ ràng là một hung thú tàn nhẫn đáng sợ, nhưng khi chạm vào ý trung nhân của mình lại có thể nở nụ cười hạnh phúc đến như vậy.
Loại tương phản này, quả thật đáng yêu đến nổi khiến người ta sởn gai ốc.
Kết quả là Khương Đào có thể bắt được tiết tấu của Thẩm Chi Diễn.
Ngược lại Thẩm Chi Diễn lại không bắt kịp cô?
Chu Chí Lan cũng kinh ngạc!
Đây chính là Thẩm Chi Diễn đó! Người được mệnh danh là người đàn ông có diễn xuất chạm nóc của giới giải trí.
Vậy mà hiện tại người này lại không bắt kịp tiết tấu diễn của Khương Đào, một diễn viên nghiệp dư như thế.
Đây là tin tức lớn động trời gì chứ!
Nếu như bị truyền ra ngoài, e rằng toàn bộ Weibo sẽ bị tê liệt.
Thẩm Chi Diễn ngước mắt nhìn Khương Đào, ẩn ý nói: “Chúng ta diễn lại lần nữa ”.
“Dù sao thì buổi thử vai này liên quan đến việc cô có thể lấy được vai diễn không”
“!”.
Khương Đào lập tức cảnh giác.
Thẩm Chi Diễn ngồi lại điều chỉnh cảm xúc lần nữa.
Khương Đào ngửi hương thơm phát ra không ngừng từ người anh.
Trong lòng lại đang diễn ra một cuộc giao chiến.
Một bên là cảm xúc tinh khiết gần trong gang tấc.
Bên kia lại là cơm hộp có thể ăn đến no.
Thật rối quá!
Bỏ đi!
Con nít mới chọn lựa, Thao Thiết thì muốn hết!
Cô vỗ vỗ vào mặt mình.
Nhịn xuống!
Cho dù tên đàn ông này có ngọt ngào đến đâu cũng phải nhịn!
Đoạn kịch bắt đầu lại lần nữa.
Tịnh Lưu mở mắt ra, thời khắc nhìn thấy Nguyệt Già, hắn liền tỏ vẻ chán ghét không thể nhịn được.
“Lại là ngươi.”
“Cách xa ta một chút!”
Khương Đào mê muội nhìn người trước mặt, trong hơi thở lan tràn ngập mùi hương ngọt ngào.
Phải nhịn!
… Nhưng thật sự rất thơm.
Đây quả thật là một thử thách cực lớn đối với năng lực tự kiềm chế của Thao Thiết.
Khương Đào khó khăn nói từng lời thoại.
Lời thoại vừa ngây thơ lại trong sáng.
Nhưng ánh mắt cô lại thẳng thừng và nóng bỏng, gần như muốn nuốt chửng người đàn ông trước mặt.
Quá đỉnh luôn!
Chu Chí Lan chắp tay trước ngực, hai mắt lấp lánh.
Cái loại tương phản cực cao giữa ánh mắt và lời thoại này, cùng với cái loại mâu thuẫn kịch liệt giữa kiềm chế và ham muốn.
Quả thật cực kì phù hợp với Nguyệt Già.
Chu Chí Lan trong lòng hạ quyết tâm.
Nhất định phải để Khương Đào diễn Nguyệt Già!
Cho dù Thẩm Chi Diễn từ chối cũng vô dụng.
Là một đạo diễn, đã rất lâu rồi cậu mới có thể xem được một màn biểu diễn sống động như vậy!
Khơi dậy khát khao sáng tạo vô tận của cậu.
Rất nhanh, đoạn kịch bản đã hết.
Thẩm Chi Diễn nhập vai nhanh, thoát vai cũng nhanh.
Khương Đào chưa kịp níu kéo chút loại cảm xúc kia, trên người anh đã sạch sẽ rồi.
Tức chết!
Cô lại trừng mắt nhìn Thẩm Chi Diễn đầy hận thù.
Mặc dù cái nhìn này rất kín đáo, nhưng vẫn bị Thẩm Chi Diễn nhìn thấy.
Anh lại nhịn không được muốn cười.
Chu Chí Lan kéo anh lại, cắt ngang nụ cười còn chưa lộ ra của anh.
“Anh! Thế nào? Chúng ta quyết định cho Tiểu Khương nhé!”
Thẩm Chi Diễn gật gật đầu: “Được”.
Chu Chí Lan yên lòng.
Nhìn đồng hồ, vừa lúc đến giờ cơm trưa.
Cậu chàng vui vẻ, phất tay nói: “Đi thôi! Ăn cơm trước đã! Hôm nay tôi mời!”
Khương Đào nắm bắt được từ khoá mấu chốt ngay tức khắc: “Ăn cơm?”
Chu Chí Lan: “Đúng! Tiểu Khương đi với chúng tôi luôn đi!”
“Hôm nay tôi dẫn mọi người đến một quán ăn tư nhân lâu đời, bảo đảm sẽ khiến mọi người kinh ngạc!”
Khương Đào quá đỗi cảm động.
Đồng Đồng nói không sai, Chu Chí Lan quả nhiên là một đạo diễn tốt!
Còn chưa vào đoàn, đã có cơm ăn, thật đúng là quá hạnh phúc!
************
Đoàn người theo Chu Chí Lan tiến vào bên trong một tiểu khu.
Không gian của tiểu khu rất yên tĩnh.
Quán ăn tư nhân mà Chu Chí Lan nhắc đến nằm trong một ngôi nhà nhỏ 2 tầng, được xây theo lối kiến trúc phương Tây.
Chủ quán ăn là một cặp vợ chồng.
Chu Chí Lan quen biết họ từ rất lâu, vừa gặp mặt đã thuần thục gọi món.
Gọi xong mới nhớ tới chuyện phải xin ý kiến của Thẩm Chi Diễn và Khương Đào.
“Hai người muốn ăn gì?”
“Tùy.” Thẩm Chi Diễn nói.
“Tôi có thể tuỳ ý chọn?” Khương Đào cũng lên tiếng hỏi cùng lúc.
Chu Chí Lan trêu chọc: “Hai người đều nói vậy khiến tôi cũng sắp không nhận ra chữ tuỳ luôn rồi.”
Có điều trong quán ăn tư nhân này chỉ có một mình ông chủ là đầu bếp.
Cho nên dù Khương Đào muốn gọi món theo ý thích, nhất thời cũng không làm được luôn, chỉ có thể cho qua.
Trong lúc chờ đợi thức ăn dọn ra, mấy người ngồi trong sân nhỏ trò chuyện.
Khương Đào ghi hận chuyện Thẩm Chi Diễn thu cảm xúc quá nhanh, không để cô ăn.
Vì vậy cô phớt lờ anh, chỉ nói chuyện với mình Chu Chí Lan.
Chu Chí Lan được chiều mà sợ.
Theo kinh nghiệm trong quá khứ của cậu, chỉ cần chỗ nào có Thẩm Chi Diễn thì tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Chi Diễn, căn bản không ai để ý đến anh ta.
Hiếm có người như Khương Đào, không chú trọng vẻ bề ngoài mà xem trọng nội tâm.
Cậu chàng vui đến sắp bay lên rồi.
Khương Đào một bên qua loa lấy lệ với Chu Chí Lan, một bên dùng tốc độ tay nhanh như chớp, tranh cà chua bi trong dĩa trái cây với Thẩm Chi Diễn.
Tức nha!
Tại sao Thẩm Chi Diễn lại không thể dễ cho qua giống như Chu Chí Lan.
Thẩm Chi Diễn quan sát biểu cảm sinh động trên mặt cô rồi nhẹ nhàng cắn một cái vào quả cà chua bi.
Vị chua chua ngọt ngọt bùng nổ trong khoang miệng, nhưng cũng không khiến anh phun hết ra.
Quả nhiên là vậy.
Thật ra, về sau anh cũng từng đến hội quán Vân Gian lần nữa.
Anh cũng gọi những món tương tự lần trước, cũng do chính tay Sư Văn Thanh làm.
Nhưng bản thân chỉ vừa ăn một miếng, đã không ăn nổi nữa.
Sau đó, anh đã biết, vấn đề không phải ở món ăn, mà là người.
Mặc dù không biết nguyên nhân là gì nhưng Khương Đào quả thực có thể chữa được chứng biếng ăn của anh.
Anh phân tâm nghĩ, lại thuận tay cướp một quả cà chua bi từ Khương Đào.
Khương Đào: “!!!”.
Chu Chí Lan nói chuyện hùng hồn, nói đến miệng khô lưỡi đắng.
Cậu tiện tay nhón vào đĩa hoa quả trên bàn, mới phát hiện bên trong đã trống không.
Khương Đào cho vào miệng hai quả cà chua bi, không chú ý mà vỗ tay: “Nói rất hay.”
Chu Chí Lan: “…”
Nhìn lầm người rồi!
Thẩm Chi Diễn bỏ một quả cà chua bi vào miệng, nhìn cậu một cách thương hại: “Cậu còn non ngây thơ lắm.”
Chu Chí Lan: T.T
“Đợi đã”, anh ta đột nhiên phản ứng lại: “Anh đang ăn sao??!”
Bởi vì Thẩm Chi Diễn mắc chứng biếng ăn, vì vậy mỗi lần ăn mọi người đều sẽ cố gắng đặt nhiều đồ ăn hết mức có thể trước mặt anh, hy vọng anh có thể ăn nhiều một chút.
Tuy nhiên, hầu hết thời điểm, Thẩm Chi Diễn đều không chạm vào.
Nhưng hôm nay, anh không chỉ chạm vào.
Anh còn ăn vài miếng!!
Chu Chí Lan vỗ đùi: “Một chút nữa em sẽ đi hỏi lão Phương, xem anh ấy mua cà chua bi này ở đâu!”
“ Không cần.” Thẩm Chi Diễn lắc đầu.
“Cần chứ cần chứ.” Chu Chí Lan vui mừng hớn hở nói, chỉ cần Thẩm Chi Diễn chịu ăn, mấy anh em bọn họ đều thấy vui vẻ hơn bất kỳ chuyện gì.
Nhưng một lúc sau khi thức ăn được đưa lên, cậu càng kinh ngạc hơn nữa.
Đôi đũa của Khương Đào múa may điên cuồng.
Thẩm Chi Diễn cũng không chịu yếu thế.
Hai đôi đũa hùng hổ múa lượn, giống hệt như hai quân đang đối chọi gay gắt.
Chu Chí Lan nhìn xem mà sững sờ.
Nói thật, kiếp này cậu chưa từng thấy Thẩm Chi Diễn vì một bàn đồ ăn mà liều mạng đến vậy.
Thời gian kết thúc của bữa ăn này còn sớm hơn so với cậu nghĩ rất nhiều.
Chu Chí Lan đang chăm chú nhìn Thẩm Chi Diễn ăn xong.
Khi định thần lại, món ăn trên bàn cũng giống như đĩa cà chua bi kia vậy, chỉ còn lại những cái đĩa trống không.
Có điều Chu Chí Lan cũng mặc kệ bản thân, vừa kinh ngạc lại vui mừng hỏi Thẩm Chi Diễn: “Anh như vậy là… tốt lên rồi?”.
Thẩm Chi Diễn lắc đầu.
“Vậy sao anh…”
Thẩm Chi Diễn do dự hồi lâu, không biết nên giải thích như thế nào.
Chu Chí Lan vuốt cằm, thay anh nói: “Có thể là… đồ cướp được ăn mới ngon.”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Vợ chồng chủ quán bước ra, trên mặt đầy tươi cười hỏi: “Các vị, đồ ăn hôm nay thế nào?”
Chu Chí Lan: “...”
Cậu có kịp ăn miếng nào đâu.
Thẩm Chi Diễn khẽ gật đầu: “Ăn rất ngon, cảm ơn.”
Khương Đào liếm môi: “Trong đồ ăn hai người làm có cảm xúc hạnh phúc.”
Vợ chồng ông chủ có chút sửng sốt rồi bật cười: “Cảm ơn, đây là lời khen khiến chúng tôi vui vẻ nhất khi được nghe”.
Khương Đào thật sự đã ăn được cảm xúc trong món ăn.
Điều mà ngay cả Sư Văn Thanh cũng không làm được.
Đúng lúc này, một bóng người nhỏ nhắn loạng choạng bước ra, mơ hồ gọi: “ Ba mẹ.”
Bảo mẫu vội vàng chạy theo: “Đường Đường, đừng chạy lung tung.”
Đứa trẻ này khoảng 5,6 tuổi, dáng vẻ trắng trắng mềm mềm vô cùng đáng yêu, nhưng đôi mắt lại đờ đẫn, ngay cả tiếng gọi cũng không được lưu loát lắm.
Bà chủ nhanh chóng ôm lấy cô bé, cẩn thận lau nước dãi ở trên miệng bé, sau đó hôn lên má một cái: “Bé cưng Đường Đường, mẹ ở đây.”
Chu Chí Lan giải thích: “Đây là Đường Đường, con gái của vợ chồng lão Phương.
Lúc trước họ vốn mở một nhà hàng, nhưng vì Đường Đường bị bệnh, nên từ bỏ sự nghiệp.
Bây giờ họ mới mở lại quán ăn tư nhân này.”
Ông chủ Phương nhìn vợ và con gái, nở nụ cười dịu dàng.
Bởi vì lòng mang tình yêu thương dành cho con gái, mỗi đĩa thức ăn của họ đều chứa đựng tình cảm trong đó.
Lúc này, Đường Đường đột nhiên bất ngờ té ngã.
Mọi người đều sợ hết hồn.
Chỉ có vợ chồng ông chủ Phương đã quen, lập tức ôm bé lên rồi dỗ dành như thường lệ.
Thẩm Chi Diễn ngập ngừng hỏi: “Bệnh của Đường Đường là…”
Ông chủ Phương từ tốn nói.
“Khi Đường Đường một tuổi đã được chẩn đoán là bị thiểu năng trí tuệ.
Trong suốt quá trình trưởng thành, con bé luôn bị ngã, bị bệnh, gặp tai ương mà không cách nào giải thích được.”
“Không giấu gì mọi người, có lúc bị dồn đến đường cùng, chúng tôi còn đi tìm cả đại sư, bỏ ra số tiền không nhỏ, nhưng cũng không có tác dụng gì.”
Khương Đào nhìn Đường Đường, thấy đỉnh đầu con bé có một thứ tựa như đám mây đen nhỏ mà người khác không nhìn thấy được.
Đây là vận rủi.
Mặc dù Khương Đào được mệnh danh là cái gì cũng ăn, nhưng không phải cái gì cô cũng thích ăn.
Ví dụ như vận rủi, thứ mà cô không thích nhất.
Hương vị của nó vừa đắng vừa chát, khó nuốt vô cùng.
Hơn nữa sau khi ăn xong, cô còn trở nên yếu ớt một thời gian.
Bây giờ không giống như lúc trước, bụng đói ăn quàng.
Hiện tại cô đã được ăn nhiều đồ ngon như vậy, đã bắt đầu có chút kén ăn rồi.
Lúc này, Đường Đường lảo đảo đi ra khỏi ngực mẹ, tới trước mặt Khương Đào.
Cô bé nghiêng đầu, nở một nụ cười thật tươi với cô, sau đó cầm đóa hoa đồ chơi đưa tới trước mặt cô.
“Hoa hoa...!cho...”
Khương Đào giật mình.
Khi còn là trẻ con, cô cũng muốn cùng những đứa trẻ khác chơi đùa.
Nhưng những giống loài khác lại không cho bọn trẻ của mình chơi cùng cô.
Bọn họ sợ chơi tới chơi lui rồi bọn nhỏ sẽ bị cô nuốt luôn vào bụng.
Bé Khương Đào rất oan ức.
Bé chưa từng ăn trẻ con bao giờ, bé chỉ thật sự rất muốn chơi với bọn họ mà thôi.
Nhưng mỗi lần cô xuất hiện, những đứa trẻ kia đều bị dọa sợ, chạy trốn tứ tung.
Lâu dần, cô cũng không đi tìm người chơi cùng nữa.
Vì vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có một đứa bé chủ động đến gần cô.
Đường Đường vẫn đang cố chấp tặng hoa cho cô.
Cô chỉ có thể dè dặt nhận lấy hoa trong tay Đường Đường.
Sau đó, Đường Đường lại dang hai tay: “Bế...”
Khương Đào trợn tròn mắt.
Cô luống cuống đưa mắt nhìn những người khác.
Vợ chồng lão Phương cũng rất kinh ngạc: “Đường Đường vẫn luôn rất xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên con bé chủ động đến gần người khác đó.
Xem ra, nó rất thích cô!”
Chu Chí Lan cũng khích lệ cô: “Bế đi! Sợ cái gì!”
Không ai lo lắng cô sẽ ăn đứa bé.
Cô đột nhiên lại cảm thấy cái cảm giác kỳ quái kia xuất hiện trong lồng ngực.
Mềm mại, trướng trướng.
Cô ngồi xuống, dùng lực nhẹ nhất bế Đường Đường lên.
Toàn thân bé đều tỏa ra mùi sữa thơm, vừa mềm mại lại nhỏ nhắn.
Khương Đào cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Đây cũng là lần đầu Thẩm Chi Diễn thấy Khương Đào như vậy.
Trong trí nhớ, cô tựa như một trái pháo nhỏ tung hoành ngang dọc, giống như không có chuyện gì mà cô làm không được.
Nhưng hóa ra cô cũng có một mặt yếu mềm như vậy.
Đường Đường ngoan ngoãn tựa vào bả vai Khương Đào.
Khương Đào cúi đầu, há miệng cắn đám mây đen nhỏ trên đỉnh đầu cô bé.
Vị đắng nhất thời xâm nhập vào miệng cô, đắng đến nổi nuốt không trôi.
Cô khó chịu nhíu mày.
Lúc này, ánh mắt Đường Đường đang nằm trên bả vai cô đột nhiên giống như có chút thần sắc hơn ban nãy.
Mặc dù thay đổi cực nhỏ, nhưng không còn vận rủi, ít nhất cô bé có thể khỏe mạnh lớn lên.
Khương Đào bế một hồi rồi thả Đường Đường xuống.
Bà chủ vào trong nhà bưng đĩa đồ ngọt vừa nướng ra, còn ông chủ Phương ở lại nói chuyện với bọn họ.
Đường Đường ngồi xổm bên hố cát gần tường nghịch cát.
Mọi người không chú ý, không biết từ khi nào cô bé đã leo qua hố cát, nghiêng ngả đi ra ngoài.
Trên con đường bên ngoài, một nữ sinh ăn mặc thời thượng đang dắt chó đi dạo.
Dáng dấp con chó kia trông vừa to lớn vừa hung dữ, nhưng cô gái kia cũng không dùng dây dẫn, chỉ mặc nó muốn đi đâu thì đi, còn mình thì đi phía sau nghe điện thoại.
Con chó kia đột nhiên sủa ầm lên, nhào về phía Đường Đường.
Đường Đường không biết sợ là gì, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ.
Ông chủ Phương bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng xông ra ngoài.
Nhưng lại có người xông ra còn nhanh hơn anh ta.
Khương Đào trực tiếp ngăn trước mặt Đường Đường.
Con chó vốn đang hung hăng kia vừa thấy cô lập tức hoảng sợ kêu “ẳng ẳng” tè ra, rồi cụp đuôi bỏ chạy.
Bấy giờ, nữ sinh kia mới phát hiện chó của mình đã chạy mất, gọi cũng không trở lại.
Cô ta tức giận chỉ vào Khương Đào mắng to: “Cô bị bệnh à! Dọa sợ chó nhà chúng tôi làm gì chứ?!”
Lúc này, ông chủ Phương cũng chạy tới.
Anh ta vội vàng ôm Đường Đường vào ngực, toàn thân vẫn còn run rẩy.
Nữ sinh kia lại càn quấy: “Nhiều người như vậy, cố ý muốn ức hiếp tôi đúng không?”
Chu Chí Lan không nghĩ tới trên đời này còn có người như vậy.
Bản thân làm sai, không nói xin lỗi còn vừa ăn cắp vừa la làng.
Cậu cũng giận dữ mắng lại: “Cô mới có bệnh.
Vừa rồi nếu không có Tiểu Khương, con chó kia cắn đứa bé thì thế nào?”
Nữ sinh ghét bỏ nhìn Đường Đường, “Cái thứ bị thiểu năng trí tuệ này chỉ nên nhốt trong nhà, ai bảo các người thả nó ra làm gì!”
“Cô!”
Ông chủ Phương tức giận đỏ mắt, muốn xông lên cho cô ta một trận.
Thẩm Chi Diễn đè anh ta lại, nhàn nhạt nói: “Căn cứ theo bộ luật Phòng dịch đối với động vật mới, dắt chó đi dạo mà không có dây dẫn là phạm luật.
Tôi đã quay lại cảnh vừa rồi, lúc nào cũng có thể kiện cô.”
Vốn dĩ việc nhận ra Thẩm Chi Diễn khiến nữ sinh kia rất kích động, nhưng nghe anh nói như vậy, sắt mặt cô ta nhất thời trắng bệch, “Anh...!anh nói bậy gì đó.
Tôi không nói chuyện với mấy người nữa...”
Cô ta vừa nói xong đã muốn chạy.
Nhưng Khương Đào lại kéo cô ta lại rồi khẽ thổi một hơi lên đỉnh đầu cô ta.
“Cô...!cô làm gì đó!” Nữ sinh hớt hải hất tay cô ra, vội vàng chạy mất.
Khương Đào hài lòng nhìn đám mây đen nhỏ vừa hình thành trên đỉnh đầu cô ta.
Quả nhiên vật đáng ghét này cũng không phải không có chỗ nào dùng được.
*********
Thạch Giai Giai chính là tên của nữ sinh dắt chó không mang dây kia.
Sau khi cô ta đào tẩu liền hùng hùng hổ hổ đi tìm chó, thật vất vả mới tìm được, ai ngờ lại đạp phải vỏ chuối, té lộn nhào một vòng, đau đến nổi mắt nổ đom đóm.
Vừa lồm cồm bò dậy, không nghĩ tới lại chộp trúng một thứ gì đó mềm mềm, cô ta đưa mắt nhìn một cái, lại phát hiện đó là phân của chó nhà mình.
Thạch Giai Giai thiếu chút nữa đã mắng ầm lên.
Cô ta thường dẫn chó đi dạo mà không cầm dây, đương nhiên cũng sẽ không chuẩn bị túi nhựa cùng khăn giấy để nhặt phân.
Hôm nay cuối cùng cũng bị quả báo.
Cô ta vừa chán ghét lại tức giận, khóc lóc chạy về nhà.
“Chồng ơi! Anh nhất định phải báo thù cho em!” Thạch Giai Giai hướng về phía trong phòng cất giọng nũng nịu hô to.
Một tên đàn ông đầu trọc xăm mình đi ra: “Ai bắt nạt em...!Ọe!”
Thạch Giai Giai càng tức giận hơn: “Anh có ý gì hả?!”
Tên đàn ông bịt mũi, ồm ồm nói: “Em đi rửa tay trước đi, rửa xong rồi tính.”
Thạch Giai Giai giận dỗi xoay người vào phòng vệ sinh.
Nhưng bất kể rửa mấy lần, cô ta vẫn cảm thấy tay mình còn mùi.
Vì vậy cô ta trở về phòng ngủ, định tìm nước hoa xịt một ít.
Đi ngang qua phòng làm việc của tên đàn ông kia, cô ta thấy trên bàn có một cái chai hình dáng rất đặc biệt, bên trên toàn là tiếng Anh, cô ta nhìn không hiểu liền mở ra ngửi thử một cái lại phát hiện mùi hương rất thơm, thử đổ ra thì thấy nó là một loại sữa dưỡng*.
*Emulsion hay còn gọi là sữa dưỡng, nhưng so với kem dưỡng da thì lỏng hơn rất nhiều.
Emulsion có tác dụng cung cấp nước cho da, làm da ẩm mịn mà không hề gây cảm giác nhờn rít như là kem dưỡng da.
Đoán là kem dưỡng da tay, cô ta nghĩ đây có thể là quà chồng tặng mình.
Thạch Giai Giai mắng một tiếng “Quỷ sứ!” rồi mang cái chai về phòng ngủ.
Về phòng, cô ta xịt nước hoa, sau đó mới bôi “kem dưỡng da tay” kia lên tay.
Xong xuôi, cô ta lắc eo trở lại phòng khách lần nữa.
Tên đàn ông kia đã gọi thức ăn bên ngoài, còn mua thêm hai chai rượu.
Thạch Giai Giai hỏi: “Có chuyện tốt gì à? Sao hôm nay vui vẻ thế?”
Tên đàn ông đắc ý nói: “Hôm nay cậu Hàn tìm anh.
Anh ta nói chỉ cần anh làm giúp anh ta một chuyện, anh ta sẽ cho anh từng này!”
Thạch Giai Giai nhìn tên kia ra dấu, hưng phấn đến nổi giọng nói cũng run run: “Nhiều như vậy sao? Nhưng anh ta thuộc dạng cậu chủ lớn nhiều tiền, chuyện gì không làm được mà phải nhờ anh chứ?”
“Em không hiểu.”
Tên đàn ông nói: “Nghe nói cậu Hàn kia đang u mê một nữ minh tinh nhỏ, còn làm rất nhiều chuyện vì nữ minh tinh này, mà trong số những chuyện đó có chút chuyện bẩn thỉu, nặng nhọc.
Loại cậu chủ lớn như anh ta thì thà chịu mất tiền chứ quyết không dính tay, đương nhiên chỉ có thể tìm đến anh rồi...”
Thạch Giai Giai nghe một lát, bỗng cảm thấy tay mình có chút ngứa, không nhịn được gãi gãi vài cái.
Mắt thấy tên đàn ông kia lại bắt đầu khoe khoang thành tích lớn lao của mình, cô ta lập tức cắt ngang, “Được rồi, rốt cuộc là chuyện gì mà lại được trả nhiều tiền như vậy?”
“Cậu Hàn nói là có người trong giới ức hiếp nữ minh tinh, muốn cho người kia một bài học, làm hỏng mặt cô ta.”
“Gần đây con đàn bà kia đang quay một chương trình thực tế xuống nông thôn.
Đến lúc đó, anh sẽ nghĩ cách trà trộn vào đoàn.”
“Vì chuyện này, anh còn cố ý nhờ người mang một chai thuốc từ nước ngoài về.
À đúng rồi, chai thuốc kia anh đặt trên bàn sách vẫn chưa cất, em đừng có đụng lung tung đấy.”
Thạch Giai Giai ngu người.
“Anh...!anh nói gì?!”
Cô ta nâng tay mình lên, đã thấy phía trên đã mọc đầy mụn mủ, có vài cái đã bị cô ta gãi rách ra.
“!!”
“Aaaaaaaaaaaaaaa”.