Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Ve hè kêu vang, gió đêm khoan khoái, trong đình nghỉ mát mang phong cách cổ xưa, một thân ảnh mảnh khảnh đang dựa vào bàn đá uống rượu.
Bàn tay mềm mại trắng nõn cầm chén rượu lên, chậm rãi đưa vào trong cánh môi anh đào, lại ngửa đầu lên nuốt xuống, xuôi theo động tác, một đoạn cánh tay giống như ngó sen từ trong ống áo lộ ra ngoài.
Nhìn kĩ lại, người đó mặc chính là váy lụa lưu vân thượng hạng, dáng dấp đẹp đẽ hoa lệ, dung nhan lại càng hào hoa phong nhã, cho dù mái tóc đen chỉ là tùy tiện vén lên, cũng khó giấu đi dung mạo khuynh thành.
Một công tử văn nhã mắt ngọc mày ngài, giữa lông mày đuôi mắt ẩn chứa tình cảm đang rót rượu cho nàng.
Giai nhân ở bên, không uống thêm vài chén thì thật lãng phí.
May mà nử tử tửu lượng không tồi, một bình rượu đục vào bụng, cũng chỉ là hơi hơi say thôi, da mặt vốn đang hồng hào lại vì một chút men say như có như không này trở nên càng thêm mê người.
Lúc Thẩm Hạc Tri bước vào hoa viên nắng nóng thì nhìn thấy một màn này.
Mắt hắn thẫm lại, đứng tại chỗ nhìn một hồi lâu, mãi đến khi nam tử kia lui xuống, mới bình tĩnh lộ mặt tiến vào đình nghỉ mát.
Hắn khom lưng chắp tay nói: "Vi thần tham kiến công chúa.
"
Tầm mắt của thiếu nữ thoáng chuyển về phía phát ra âm thanh, híp mắt cười nói: "Đô Đốc đại nhân trên đường gặp phải cường đạo sao?"
Vừa nghe lời này, hắn đã biết là công chúa đang trách hắn tới muộn, vì thế tích chữ như vàng mà giải thích: "Tạm thời tiến cung nghị sự.
"
Vừa nghĩ đến vị Hoàng Đế ca ca có tinh lực vô hạn, ngày ngày kéo các thần tử đi chơi 007* kia của nàng, công chúa cũng nhíu nhíu mày: "Vậy thì so với gặp cường đạo còn thảm hơn.
"
(*) 007: Hình như là chơi trò điệp viên (?) Tra 007 toàn ra James Bond thoii:'.