Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Vào ngày trận tuyết cuối cùng của Khương Quốc rơi xuống, chỗ gần tuyết trắng đầy đất, chỗ xa thì tuyết trắng ngời ngời.
An Hoa khoác áo lông cáo thật dày, đứng ở trên tường thành trông về nơi xa một hồi lâu, mãi đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn bị tuyết mịn làm đỏ ửng lên, bụng cũng kêu lộc cộc, nàng mới đi xuống thành lầu, đến một quán ở góc đường gọi một bát mì Dương Châu.
Nàng luôn là một vị công chúa gần gũi với người dân, không có gánh nặng thần tượng gì cả, mì nóng hổi vừa bưng lên bàn, gắp lên một đũa lớn đút vào miệng, một bát canh nóng vào bụng, dòng nước ấm chầm chậm luồn qua tứ chi trăm khớp xương.
Vốn tưởng rằng hôm nay cũng sẽ trôi qua trong sự chờ đợi, nhưng khi Kim Tống thanh toán quay lại, nháy mắt nói có một ác bá cướp mất ô của nàng, nhất định muốn chủ tử nhà nàng đến thì mới trả lại.
An Hoa nhất thời nổi lên hứng thú, dưới chân Thiên Tử, còn có người hỗn xược như vậy, đây không phải mỉa mai thậm tệ hay sao?
Công chúa xách váy lên, vỗ vỗ đầu Kim Tống một cái, lại phân phó thị vệ trốn vào chỗ tối: "Đi, dẫn ta đi xem xem là tên nhóc nào.
"
Tư thế này, mười phần cường đạo.
Có điều sau khi bước vào ngõ hẻm, công chúa lập tức dừng lại.
Chỉ thấy một nam nhân mặc y bào màu đen, dáng người cao lớn đưa lưng về phía nàng, trên tay còn cầm cây dù đỏ của nàng nữa.
Trong lòng An Hoa run lên mãnh liệt, một cái tên sinh động hơn bao giờ hết.
Một tháng trước, có tin tức nói Mộc Thân Vương thẹn quá hóa giận, phái người nửa đường chặn giết Thẩm Hạc Tri, khiến hắn rơi xuống vực sâu.
Có người nói trước khi hắn rơi xuống nước đã chết rồi, có người nói hắn bị thương nặng, rơi xuống vực sâu hơn phân nửa là không sống được rồi, nhưng An Hoa không tin.
Hắn nói nàng phải đợi hắn, thì nhất định sẽ sống trở về.
Nàng cứ đợi, đợi qua trận tuyết đầu tiên, lại đợi qua năm mới đầu tiên, không có ngày nào nàng không tới thành lầu đợi hắn, nhưng chưa từng nhìn thấy một bóng dáng nào.
Không phải lần đầu tiên nàng mơ thấy cảnh tượng như vậy, nhưng hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng, An Hoa lại có chút không dám nhận hắn.
Nàng sợ mình tùy tiện bước qua đó, kết quả phát hiện lại là hư không.
Vẫn là nam nhân chống dù đỏ xoay người lại trước, một tay kéo nàng vào dưới ô, giọng trầm thấp vang lên:
"Cô nương có phải đang tìm cái này?"
Khóe miệng của hắn chứa ý cười sáng ngời, giống như tỏng màn đêm tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện một vầng trăng sáng, chiếu sáng góc tối trong mắt nàng.
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bông tuyết bay xuống cũng có thể nghe được âm thanh vi vu.
Cái ôm hơi lành lạnh gần ngay trong gang tấc, đôi môi ấm áp ở ngay trên trán.
Hắn hỏi: "Lí Tiểu Dương, nàng nhớ ta không?"
Một tiếng chân thực như vậy, đột nhiên công chúa rất muốn khóc, nàng vẫn luôn ngụy trang bản thân rất tốt, rất kiên cường, vì nàng sợ một khi sụp xuống, liền không gượng dậy được nữa.
Nàng phải đợi Thẩm Hạc Tri, đợi nam nhân cho phép nàng ngốc nghếch trở về, mới dám yên tâm sụp đổ.
Nhưng mà, hắn luôn không quay về, trái tim chờ đợi dần dần khô kiệt, sợ hãi và bất an mỗi đêm trằn trọc dày vò khiến nàng mình đầy thương tích.
Mãi đến giờ khắc này, nàng rơi vào trong lòng hắn, mùi vị quen thuộc khiến tất cả mọi thứ đều như mây đen tản đi rất nhanh đã biến mất vậy.
Nàng giống một con dê* con nhút nhát, chầm chậm nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy y phục trên thắt lưng hắn.
Một tiếng nấc theo nước mắt tràn ra ngoài.
Người kia khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy nàng, trong mắt sinh ra một chút ý vị chua xót.
Lại qua một lúc lâu sau, công chúa đã khóc đến nấc nghẹn rồi, nhưng vẫn chưa có xu thế dừng lại, Thẩm Hạc Tri nhìn không nổi nữa, nhéo nhéo hai má phình lên của nàng, cố ý trêu nàng nói:
"Lí An Hoa, bây giờ nàng không có ai có thể gả đi rồi.
"
Nào biết công chúa nghe được lời này, nước mắt ào ào rơi xuống ngừng cũng không ngừng lại được, thấm ướt một mảng lớn trước ngực hắn.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Hạc Tri ôm nàng về phủ công chúa.
Đêm đến, đồng cỏ bát ngát đầy sao, trăng treo trên cao, hai người cứ lẳng lặng như vậy dựa vào nhau, mười ngón tay đan chặt, khuôn mặt thâm tình.
Người trước mặt này, giống như mười năm không gặp, cũng giống như hôm qua mới gặp vậy.
Công chúa nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên mỉm cười.
Thẩm Hạc Tri nhướn mày: "Cười cái gì?"
"Người thương ngay ở bên cạnh, vui thì tự nhiên cười thôi.
"
Thẩm Hạc Tri hơi ngẩn ra, cũng cười theo.
Thật tốt, người thương ở ngay bên cạnh.
Trên đời này không có chuyện gì khác tốt đẹp hơn thế này nữa.
Đúng chứ?
Hoàn.
- --------------------------------------------
Đôi lời tâm tình của tác giả:
Mình thích An Hoa lắm ý, cô ấy vừa đẹp vừa cool, dám yêu dám hận, đã chết tâm với Bùi Tịch liền gọn gàng sạch sẽ cự tuyệt, thích Đô Đô liền không chút do dự biểu đạt ra, cho dù người mẹ kế này đã thiết kế thử thách trùng trùng cho cô, thì cô cũng không lựa chọn cách thức làm tổn thương đối phương để bảo vệ hắn, mà là nói rõ ràng ra hết.
Lúc Đô Đô hiểu lầm Tiểu Dương, cho cô cơ hội giải thích.
Cho nên truyện này không có sự hiểu nhầm máu chó nào cả, cũng không BE nha.
Mình vẫn luôn cho rằng, sứ mệnh viết văn của tác giả là hướng cho những độc giả của mình tới tình yêu tốt đẹp, cho nên câu chuyện này muốn nói với mọi người chính là:
Rất nhiều khi chúng ta thường xem nhẹ tầm quan trọng của việc khai thông, một đời người ngắn lắm, không có được người ta thì thôi đi, thích ai thì phải lập tức nói cho người ta biết, đem thời gian và tinh lực đặt lên những người quan trọng với mình, phải bớt thời gian cùng nhau ăn cơm, xem phim, gặp mặt, phải nói cho người ấy biết mình rất nhớ người ta!
Có hiểu lầm gì thì nói rõ ràng ra.
Trên đời này gặp được tình yêu không phải chuyện hiếm, hiếm thấy chính là sự thấu hiểu.
Đô Đô và Tiểu Dương làm được rồi, vì vậy họ mới có một kết cục tốt đó.
Hi vọng bạn cũng vậy.
Các vị bảo bối chờ lâu rồi, phiên ngoại đã ra lò, nhưng vì một số nguyên nhân mọi người đều biết rồi đấy, nên có có một đoạn không thể post trong phần trả lời được, cho nên mình post lên tài khoản chính thức của mình rồi.
Chỉ đành cực khổ mọi người đi search: Tiệm chuyện xưa của sơn tra hồ, trả lời: Phong Hoa, sẽ thu được đoạn quá khứ trước kia và cuộc sống sau hôn nhân của đôi phu phụ Sói Dê.
Ngoại truyện.