Không khí trong nhà bỗng lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Anh ấy mà GAY, cả nhà người đều GAY" Phó Thời Khâm lập tức bênh vực anh trai.
Hà Trì nhìn về phía cửa phòng của Cố Vi Vi, thì thầm với Phó Thời Khâm "Cô gái này vẫn còn nhỏ như vậy, thế mà anh trai anh vẫn hạ thủ được, như thế quá cầm thú rồi."
Phó Hàn Tranh bước ra ngoài, để lại một câu "Nghiên cứu mới của anh, Phó thị sẽ rút vốn."
Hà Trì nghe thấy tiền đầu tư chuẩn bị cất cánh bay mất thì vội vàng đuổi theo.
"Phó tổng, Phó tổng, có chuyện gì thì từ từ nói, tôi chỉ là quá ngạc nhiên thôi mà, cô gái nhỏ kia trong sáng, đáng yêu thật xứng đôi với anh, anh quả thật rất sáng suốt.."
Phó Thời Khâm đi phía sau quan sát, nhìn bộ dạng vuốt mông ngựa của Hà Trì mà buồn cười không nói nên lời.
Nói thật là trước khi anh trai anh ta có quan hệ với Mộ Vi Vi thì anh ta cũng nghi ngờ như vậy.
Suy cho cùng, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi mà không kết hôn, không hẹn hò, không gần gũi với phụ nữ là..
quá bất bình thường.
Từ lần cô phát hiện bức tranh kia là giả, lại giúp họ hợp tác tốt đẹp với tập đoàn Wilson thì anh ta đã thay đổi cái nhìn về cô.
Nếu Mộ Vi Vi không còn thèm thuồng anh trai anh ta như trước thì đương nhiên anh ta không phản đối rồi.
* * *
Tiếng ồn ào bên ngoài đã biến mất, thần kinh căng thẳng của Cố Vi Vi hoàn toàn thả lỏng, cô ngồi bệt xuống thảm ôm đầu gối khóc nấc lên.
Mấy ngày nay cô luôn tìm kiếm tin tức của nước A.
Cố gia không tổ chức tang lễ cho cô, hiển nhiên là cũng chả ai đau xót về cái chết của cô.
Thậm chí, người ngoài cũng không biết là Cô Vi Vi đã chết.
Cố Tư Đình, người Cố Vi Vi yêu nhất, hiện tại chỉ quan tâm đến Lăng Nghiên.
Cô ta đoạt đi trái tim của cô mới có thể sống sót.
Cô biết rằng ngay cả khi cô quay lại đứng ngay trước mặt họ, cũng sẽ chẳng ai tin cô là Cố Vi Vi.
Ngôi nhà cô từng gắn bó, cô lại không thể trở về..
Người đàn ông từng ôm cô vào lòng âu yếm, lại chẳng yêu cô như những gì cô nghĩ.
Cô khóc một trận thật lớn rồi đưa tay lên lau nước mắt trên mặt.
Ông trời đã cho cô được sống một lần nữa, không phải để cô trốn một góc mà oán hận, chỉ biết khóc mà đáng thương.
Lăng Nghiên, chúng ta rất nhanh, rất nhanh thôi..
sẽ gặp lại nhau.
Cô thay quần áo, như mọi hôm đến nhà Lạc Thiên Thiên để dạy kèm cô ấy và Kỷ Trình.
Buổi chiều, trên đường về nhà, Chu Lâm Na gọi điện cho cô.
"Mộ Vi Vi, cô có lấy mấy thứ đồ rách nát của mình đi không?"
"Ở đâu?"
Cô cũng đang chuẩn bị đến Lê gia lấy đồ, thế mà cô ta lại tìm cô trước.
"Tôi đã gửi cho cô địa chỉ.
Nếu như trước 6h không đến lấy, tôi sẽ quẳng đi."
Chu Lâm Na nói xong liền cúp máy.
Một lúc sau, tin nhắn được gửi tới.
Địa chỉ không phải Lê gia cũng không phải Chu gia mà là một khách sạn năm sao.
Cô bắt taxi đến khách sạn, từ xa đã nhìn thấy Chu Lâm Na đang ngồi ở khu đại sảnh khách sạn.
Cô ta mặc chiếc váy mới ra mắt, mang theo một túi xách màu hồng của DIOR, ra vẻ Danh viện thiên kim.
"Giao đồ."
Chu Lâm Na đứng dậy đi về phía thang máy "Phòng trên lầu, tự mình đi lấy."
Cố Vi Vi theo lên lầu, đi vào một dãy phòng cao cấp, quả thực thấy được vali của Mộ Vi Vi.
"Trước đây chúng ta có mâu thuẫn, lần này trả đồ cho cô cũng là muốn làm hòa."
"Uống cạn ly sâm panh này, chuyện trước kia của chúng ta đều xóa bỏ."
Cố Vi Vi cầm ly, ngửa đầu uống cạn.
"Cho tôi mượn toilet được không?"
Chu Lâm Na chỉ về hướng toilet thấy cô đi vào, khóe môi nở ra nụ cười nham hiềm.
.