Cố Vi Vi bị nụ hôn làm cho ngây ngốc.
Đợi đến khi cô có ý thức phản kháng, chiếc lưỡi nóng bỏng của người đàn ông đã quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho, mềm mại của cô, khắp khoang miệng tràn ngập hơi thở đặc trưng của anh.
Cô nghiêng người về phía sau muốn né tránh, nhưng người đàn ông đã chồm lên theo kịp, cuối cùng cả người cô không khống chế được ngã xuống bàn.
Lúc ngã xuống, một tay anh đỡ sau đầu cô, nhẹ nhàng đặt xuống, tránh bị cụng đầu.
Thế nhưng, nụ hôn vẫn hung hãn xâm chiếm từng hơi thở của cô, không có ý dừng lại.
Cố Vi Vi phản kháng bằng cách không đẩy anh ra, mà đẩy cổ áo choàng tắm lỏng lẻo của anh, trực tiếp chạm vào cơ ngực săn chắc của người đàn ông.
Cô thở gấp, cắn chặt môi của anh một cách hung hăng, mùi máu tanh lan khắp khoang miệng của cả hai người.
Phó Hàn Tranh bị đau, lúc này mới buông đôi môi của cô ra, vươn tay lau vết máu trên môi, giữa hàng lông mày hiện lên một nét vui mừng.
Sau đó, anh kéo cô ngồi dậy, nhưng vẫn không chịu để cô rời đi.
Cố Vi Vi tức giận trừng mắt nhìn anh, thở hổn hển "Tóm lại anh muốn xác nhận cái gì?"
Đôi môi của anh đỏ như máu, lộ ra ý cười, tà mị đến mê hoặc chúng sinh.
"Xác nhận xem tôi có phản ứng với em không."
Và còn hơn cả sức tưởng tượng của anh.
Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nghiêm túc nói "Phó tổng, trước kia là tôi mạo phạm anh, tôi thật lòng xin lỗi, nhưng bây giờ tôi đối với anh không còn một phần hứng thú."
Phó Hàn Tranh duỗi ngón tay dài, cài lỏn tóc đang rối của cô, khóe miệng mỉm cười "Nếu là bởi vì đêm đó tôi thiếu ôn nhu, vậy nên..
lần sau sẽ khiến em hài lòng."
Chà, công nhận việc thô bạo cướp đi đêm đầu tiên của một cô gái thực sự không phải điều mà người đàn ông phong độ nên làm.
Cố Vi Vi run lên vì tức giận, cô đã hết sức tránh xa người đàn ông này, không biết mình đã sai sót ở đâu lại trở thành mối quan hệ mập mờ như vậy.
"Phó tổng, trước đây tôi tiếp cận anh chỉ muốn lợi dụng anh giành lại mọi thứ từ Mộ gia mà thôi."
"Bây giờ, em có thể tiếp tục." Phó Hàn Tranh nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của cô với một nét kiên nhẫn và ôn nhu chưa từng có.
"Tôi có thể giúp em lấy lại những thế đã mất từ Mộ gia, nếu em thích có thể xử lí cả bọn họ với điều kiện..
em là người phụ nữ của tôi."
"Không cần, cứ nhìn Lê Gia Thành sẽ rõ, đàn ông có tiền đều không đáng tin cậy, tôi sẽ tự dựa vào năng lực của bản thân mà lấy lại hết thảy."
Cố Vi Vi đè nén cơn giận, nếu không biết đánh không lại anh, cô đã động thủ đánh người từ lâu rồi.
"Hiện tại, mời tránh ra."
"Dựa vào năng lực của bản thân?" Phó Hàn Tranh cười nhẹ "Tôi có thế gây khó dễ cho em ở Trung Quốc này."
"Đường đường là tổng tài của Phó thị, sao có thể hèn hạ đi đối phó với một cô gái mới lớn chứ?" Cố Vi Vi tức giận, rít qua kẽ răng.
"Doanh nhân là những kẻ gian trá, đối với điều họ muốn sẽ không từ thủ đoạn."
Cố Vi Vi nhìn thẳng vào con ngươi đen sâu thẳm của người đàn ông, lạnh lùng kiên quyết "Vậy thì anh cứ giết tôi là được.
Dù sao tôi cũng đã mất nhiều như vậy, mất thêm một mạng cũng không có gì to tát."
Phó Hàn Tranh ôm cô từ bàn đặt xuống, anh đưa tay xoa đầu cô tỏ vẻ trấn an.
"Ngủ đi, ngủ ngon."
Cố Vi Vi trực tiếp trở về phòng, khóa trái cửa.
Mộ Vi Vi hại chết cô rồi, dám cưỡng bức Phó Hàn Tranh.
Rồi xong, sau khi Phó Hàn Tranh với cô ấy qua đêm, con cầm thú đã được giải trừ phong ấn, thời kì động dục đã đến.
.