Sau khi Cố Vi Vi ném hoa xuống liền nhận được điện thoại của Kỷ Trình, hẹn cô cùng Lạc Thiên Thiên đi tới nhà mình.
Cô cùng Lạc Thiên Thiên gặp nhau trước, sau đó mới cùng nhau bắt xe đến nhà Kỷ Trình.
Trên đường đi, điện thoại lại vang lên, vừa kết nối giọng nói của Minh Tông Viễn tiên sinh vang lên:
"Mộ nha đầu, cháu ở trường học sao?"
"Cháu có việc phải xin nghỉ nên đang ở bên ngoài." Cố Vi Vi nói.
Minh Tông Viễn cười một cách thần bí "Vậy bây giờ cháu ở đâu, ta bảo tài xế đi đón cháu.
Có một người quan trọng muốn gặp cháu."
"Minh lão, cháu có hẹn vào buổi chiều, không đi được." Cố Vi Vi từ chối.
"Lần trước ta đã nói ta có đứa cháu Tiểu Điệp.
Hai ngày này nó mới từ nước ngoài trở về, ta muốn để cháu gặp nó, ta đã cho nó xem qua ảnh chụp của cháu.."
"Sao ông lại có ảnh chụp của cháu ạ?" Cố Vi Vi nhíu mày.
"Lần trước cháu đến đây, ta đã chụp lén." Sau khi Minh Tông Viễn nói, ông lại tiếp tục ra sức khen cháu trai nhà mình "Tiểu Điệp nhà ta lớn lên rất tuấn tú, tính cách cũng tốt, là một kiến trúc sư, ở nước ngoài có rất nhiều thành tựu.."
Cố Vi Vi để điện thoại ra xa một chút, kêu lên "Minh lão, Minh lão, nơi này tín hiệu không tốt lắm, ông nói cái gì vậy? Ông nói cái gì?"
Thời điểm cô dứt lời liền nhanh chóng đưa điện thoại di động dập máy.
Lão tiên sinh này thật khó đối phó.
Lần trước nói muốn nhận cô làm cháu dâu nhỏ, cô cũng đã kiên quyết từ chối, thế mà còn chưa có từ bỏ.
Tốt xấu gì cô vẫn là một học sinh cao trung còn chưa tốt nghiệp đâu, vậy mà còn muốn cô đi xem mắt.
Lạc Thiên Thiên nhìn cô tắt máy điện thoại một cách kỳ quái "Điện thoại của ai mà dọa cậu thành như vậy?"
"Một ông lão kì quái kêu tớ đi xem mắt với cháu trai ông ấy, cũng không nhìn xem tớ mới vài tuổi." Cố Vi Vi đau đầu mà nhíu mày.
Gần đây còn phải vội vàng tìm phòng ở để dọn đi trước khi Phó Hàn Tranh trở về nhà.
Nếu thật sự tìm không thấy, chỉ có thể ở ký túc xá của trường học.
Chỉ là nếu phải sống cùng bọn Chu Lâm Na và Chu Hiểu Cầm, thật sự cảm thấy ghê tởm.
"Kì quái gì đâu, Kỷ Trình mỗi ngày đều kêu muốn gả cho cậu, muốn cưới cậu nữa đấy." Lạc Thiên Thiên trêu chọc.
Trước kia Kỷ Trình mê nhất chính là thần tượng Thì Dịch.
Từ khi gặp cô, Thì Dịch đã xếp thứ hai.
Cô ấy chính là fan trung thành của Mộ Vi Vi, là kiểu vừa thấy cô đến trong mắt đều là tinh tú.
Cố Vi Vi nghĩ, Kỷ Trình thật đúng là người như vậy.
Kỷ Trình học tập bình thường, không có chí lớn, nhưng tính tình hoạt bát, dễ thương.
Còn Lạc Thiên Thiên là một học bá lạnh lùng, thành tích học tập trước nay đều ở trong top 10, thật không biết hai người sao có thể trở thành bạn bè.
Hai người tán gẫu suốt quãng đường liền đến nhà Kỷ Trình ở trong một quân khu đại viện.
Vừa vào cửa, Kỷ Trình đẩy Cố Vi Vi vào phòng tắm nhà mình.
"Đại thần, quần áo và khăn tắm tôi đều đã chuẩn bị rồi, cậu tắm gội một chút trước đi."
Cố Vi Vi: "Mình vừa tắm hôm qua."
Vừa vào nhà đã đẩy khách đi tắm rửa, đây là cái phương thức hoan nghênh kỳ lạ gì vậy?
"Vậy cậu tắm lại một lần nữa đi." Kỷ Trình chắp tay trước ngực thỉnh cầu nói.
Cố Vi Vi không lay chuyển được đành đi tắm và gội đầu, thay áo ngủ rồi đi ra.
Kỷ Trình đang cho Lạc Thiên Thiên xem món quà mình mới nhận được "Cậu xem lắc tay này có phải siêu xinh đẹp hay không? Còn có con búp bê này, còn có trâm cài này.."
Cố Vi Vi nhìn một giường bày đầy những đồ chơi nhỏ rực rỡ muôn màu, tất cả đều là đồ nước ngoài.
Lạc Thiên Thiên nhìn, nói.
"Cậu nói, đây là người anh họ đẹp trai siêu cấp vô địch mang quà về cho cậu?"
Kỷ Trình gật đầu, lấy sợi dây chuyền trên cổ ra.
"Cái vòng cổ này còn khắc chữ nữa nhá."
Lạc Thiên Thiên để ý chữ khắc ở mặt trên là chữ Hy Lạp.
"Chữ được khắc này có nghĩa là gì?"
"Vượt qua mọi thử thách." Kỷ Trình nói.
Cố Vi Vi cầm lên nhìn thoáng qua, cau mày trả lại cho cô.
Cái gì mà vượt qua mọi thử thách, câu nói kia có nghĩa là: Thiên thần nhỏ của tôi.
Cô gái ngốc này, bị người ta trêu chọc cũng không biết.
.