Kỷ Trình nhìn thấy Minh Tông Viễn từ xa, ngọt ngào gọi một tiếng.
"Ông ngoại, Người tới rồi!"
"Ông ngoại?" Cố Vi Vi nhướng mày, thế giới nhỏ như vậy sao?
Minh Tông Viễn nhìn ba tiểu nữ sinh, hỏi: "Trình Trình, các cháu quen nhau à?"
"Cô ấy chính là người giáo viên đàn dương cầm rất lời hại mà cháu nói với ông đó.
" Kỷ Trình tự hào giới thiệu.
Minh Tông Viễn bỗng nhiên hiểu ra rằng hóa ra người dạy dương cầm vừa giỏi giang vừa xinh đẹp mà cháu gái ông thường nhắc lại chính là người mà ông đã quen từ lâu.
Quả nhiên không phải người một nhà, không về chung một cửa mà.
Đây nhất định là số mệnh mà ông trời đã an bài cho đứa cháu ngoan của ông.
Cố Vi Vi nhìn Kỷ Trình, lại nhìn sang nụ cười nở rộ của Mình Tông Viễn.
Có cảm giác, mình đã bị Kỷ Trình đem ra bán.
Minh Tông Viễn dẫn họ vào.
Thay vì đưa vào phòng tiệc nơi khách khứa tụ tập, ông lại đưa họ ra sân sau.
Hội sở mang đậm phong cách Ba Lạc trang nhã mà lại không mất đi vẻ xa hoa.
"Các cháu ngồi ở đây một lát, ta đi sang sảnh tiệc chào hỏi một lát rồi đưa cháu trai qua đây.
" Minh Tông Viễn cười nói.
Cố Vi Vi cười gượng: "! "
Ông vẫn là.
.
Đừng tới đây nữa.
Kỷ Trình tiễn Minh Tông Viễn đi, ngồi xuống chỉ vào hội sở kiến trúc, nói.
"Nhìn xem, nơi này là do anh họ mình thiết kế, trông rất tuyệt phải không?"
Cố Vi Vi trừng mắt liếc cô một cái "Cho nên cậu cũng lừa mình đến đây xem mắt?"
Kỷ Trình cười khúc khích, "Đại thần, mặc dù mình cũng rất yêu quý cậu nhưng mình không thể gả anh ấy cho cậu được, cho nên kể cả anh họ mình có muốn cưới cậu về thì cũng là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
"
Cố Vi Vi vỗ trán, nói, "Anh họ cậu.
.
"
Cô đang định nói, Lạc Thiên Thiên liền hỏi: "Toilet ở đâu? Bụng mình không được thoải mái cho lắm.
"
Kỷ Trình buông đồ uống, đứng dậy nói.
"Đại thần, cậu ngồi ở chỗ này chờ bọn mình nha, mình dẫn cô ấy đi.
"
Cố Vi Vi gật đầu, nhìn hai người họ rời đi.
Nha đầu Kỷ Trình này ngốc quá đi, người anh họ cô ấy thích chính là cô ấy, vậy mà cô ấy lại đi mai mối cho cô và anh họ cô ấy?
Chữ được khắc trên vòng cổ kia, còn có nhiều món đồ của tiểu cô nương như vậy.
Nếu không phải thích một người, người con trai nào sẽ có tâm tư đi tìm mấy món đồ nữ trang như vậy chứ?
Hơn nữa, lần trước Kỷ Trình nói cho bọn họ biết việc cô ấy là con gái của một người đồng đội đã khuất được Kỷ gia nhận nuôi.
Cho nên cùng anh họ của cô ấy cùng cô ấy cũng không phải là quan hệ họ hàng.
Ngày thường, cô ấy ở trước mặt cô và Lạc Thiên Thiên kể rằng người anh họ kia của cô ấy đẹp trai và giỏi giang đến nhường nào, rõ ràng cả hai đã có mối quan hệ rất tốt từ khi còn nhỏ.
Cô đang nghĩ xem có cách nào để tránh cuộc mai mối Ô long này trong một thời gian.
Có người đi tới, âm dương châm chọc nói.
"Mộ Vi Vi, bản lĩnh của cô đúng là không nhỏ, cũng dám trà trộn vào nơi này?" Cố Vi Vi nghe tiếng liền liếc mắt một cái, nhận ra người đã từng gặp qua ở Phó gia- Mạnh phu nhân.
Cũng chính là, mẹ của Mạnh Như Nhã - Ngô Tú Liên.
Ngô Tú Liên nhìn từ xa đã thấy quen, nhìn quanh một hồi lâu, mới nhận ra cô là người đã từng không biết xấu hổ mà ăn vạ Phó gia.
Nghe nói lần trước cô bị đuổi ra ngoài, không nghĩ tới việc hôm nay lại có ngày sẽ gặp lại cô.
Vì cô là người đã phá hoại mối quan hệ của Mạnh Như Nhã và Phó đại thiếu gia khiến tình cảm trở nên nguội lạnh, bà còn đang lo xem nên tìm cô ở nơi nào để tính sổ.
Ngô Tú Liên đến gần, trong mắt không chút che giấu sự khinh thường.
"Bị Phó gia đuổi ra ngoài, lại tìm đại phú gia nào lo hộ cho mình sao?"
Người có thể đến đây hôm nay phải là người cực kì giàu có.
Mộ Vi Vi nào đủ tư cách để bước vào nơi này.
Cho nên, nhất định là đi theo một người đàn ông nào vào đây rồi.
.