Minh Tông Viễn nghe xong, lần đầu tiên có người nhìn ra được bức tranh là đồ giả, không khỏi liếc nhìn cô gái đang kéo vali.
"Quả thật cô gái nhỏ có thị lực rất tốt.
Mặc dù cái này là hàng giả, nhưng nó giống y như bản gốc.
Nếu tôi chưa từng nhìn thấy bản gốc, có lẽ tôi sẽ không thể phân biệt được nó."
Cố Vi Vi cười nhẹ, "Nó chỉ là tình cờ."
Tình cờ cô đã nhìn thấy bản gốc mà thôi.
"Như Nhã, cô làm việc này đã quá bất cẩn rồi.
Sao lại có thể phạm một sai lầm lớn như vậy? Nếu Vi Vi không kịp thời phát hiện ra bức tranh là giả, đến ngày mai tặng cho vợ chồng Wilson mới phát hiện ralà đồ giả, cô muốn Phó thị gánh vác sai lầm này cho cô sao?"
"Tôi..
Tôi cũng không nghĩ tới, người liên kết đường dây liên tục hứa hẹn bức tranh là đồ thật.."
Mạnh Như Nhã tự trách mình và ấp úng giải thích.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn trợ lý Từ Khiêm, "Liên hệ với luật sư, tìm người mai mối và nhà đấu giá thu hồi tiền thua lỗ, không nên phó thác công việc này cho người khác."
Lời này là nói cho Từ Khiêm, cũng là nói cho Mạnh Như Nhã nghe.
"Vâng ông chủ, tôi sẽ đi ngay." Từ Khiêm gật đầu.
Đáng lẽ Phó Hàn Tranh nên tự mình thực hiện cuộc đấu giá bức tranh, nhưng Mạnh Như Nhã đã chủ động đến gần anh và nói rằng cô sẽ làm điều đó.
Lúc đó anh cũng đang bận, nghĩ rằng cô ta khác thân thiết với Phó gia và đang học mỹ thuật, vì vậy sẽ không có vấn đề gì nếu giao phó cho cô ta.
Nếu không nhờ Mộ Vi Vi gây rối, phát hiện ra bức tranh là giả, hậu quả thật sự rất thảm khốc sau khi nó được gửi đi vào ngày mai.
"Anh hai, anh đi với Như Nhã đi, Từ Khiêm không muốn chủ trì cuộc họp buổi chiều." Phó Thời Khâm chủ động nói.
Bây giờ bức tranh đã được xác định là giả, theo thỏa thuận vừa bàn bạc, anh ta sẽ phải gọi Vi Vi là cha.
Vì vậy, họ hãy đi ngay đi.
Mạnh Như Nhã trừng mắt nhìn Cố Vi Vi, người đang đứng sang một bên, người cô đã dùng mưu kế nhằm hại cô rời khỏi ra khỏi biệt thự Thiên Thủy.
Kết quả, cô lại còn tự lấy đá đè chân mình.
Phó Hàn Tranh đích thân rót một tách trà cho Minh Tông Viễn, "Ngài Minh, chúng tôi có việc khẩn cấp, rất cần một bức tranh của Phổ Lợi An, tôi tự hỏi..
ngài có thể bỏ ra cho chúng tôi một bức tranh không?"
Wilson là người hâm mộ của Phổ Lợi An, nhưng giờ họ có thể không mua được những bức tranh gốc của Phổ Lợi An nữa.
Ngài Minh có trong tay rất nhiều bộ sưu tập, chỉ cần ông chịu bỏ ra một cái là đủ để bọn họ giải quyết được vấn đề nan giải này.
"Tôi sẽ không cho và cũng sẽ không bao giờ cho đi, đây là những vật báu của tôi, và tôi sẽ không bán chúng với bất kì giá nào."
Khi Minh Tông Viễn vừa thấy bộ sưu tập của mình bị nhắm đến, ông không hề uống một ngụm trà nào mà ngay lập tức rời đi.
Phó Hàn Tranh biết rằng anh không thể thuyết phục Minh Tông Viễn trong một thời gian ngắn như vậy được, vì vậy anh cũng không cố ý hỏi thêm.
"Từ Khiêm, tiễn ngài Minh một đoạn đi."
Sau khi Minh Tông Viễn rời đi, Phó Hàn Tranh nhìn Cố Vi Vi với một chút dò xét.
"Cô nói đúng về bức tranh này, nhưng không có nghĩa là có thể ở lại đây."
"Tôi biết, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, không bao giờ xuất hiện ở trước mặt anh nữa."
Cố Vi Vi gật đầu đầy cương quyết.
Phó Hàn Tranh kiểm tra thời gian, chào tạm biệt bà Phó rồi vội vã đến công ty làm việc.
Với sự giúp đỡ của bà Phó, Cố Vi Vi được chuyển đến căn hộ Cẩm Tú gần trường của Mộ Vi Vi.
"Nơi này không có người ở, hiện tại con hãy sống ở đây đi.
Hàn Tranh gần đây rất căng thẳng, không phai làm phiền nó nữa."
"Được ạ." Cố Vi Vi hoàn toàn đồng ý.
Không chỉ là bây giờ, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ làm phiền Phó Hàn Tranh nữa.
"Mặc dù lần này có hơi quá đáng, nhưng..
con đã làm rất tốt." Bà Phó nói xong, nhìn cô đầy khích lệ trước khi rời đi.
Cố Vi Vi khóe miệng co giật, "..."
Làm tốt?
Ý bà là cô đã đúng trong chuyện của Phó Hàn Tranh sao?
Bà lừa cháu bà nhiều như vậy, cháu bà có biết không?
.