Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt

Nhưng mà, không chờ bà ta đi tới cửa, trong phòng đã vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt của Vương Vệ Đông.

Chu Mỹ Cầm bước nhanh trở lại, thiếu nữ vừa còn không có sức phản kháng giờ lại đang túm tóc Vương Vệ Đông, hung hãn dộng đầu ông ta vào tường.

Vương Vệ Đông bị đụng đến vỡ đầu chảy máu, hai mắt trợn ngược gục xuống.

“Đổng sự Vương? Đổng sự Vương?”

Chu Mỹ Cầm quỳ xuống đất gọi Vương Vệ Đông, nổi giận trừng mắt nhìn Cố Vy Vy, người vừa đả thương người, “Cô không biết người này có bao nhiêu quan trọng sao? Cô cố ý muốn kéo cả nhà cùng gặp hoạ với cô phải không?”

Bọn họ mất bao nhiêu công sức mới có thể móc nối được với đổng sự Vương, bây giờ lại bị cô phá hủy.

“Nếu các người đã muốn tôi gặp tai ương thì mọi người cùng nhau gặp tai ương mới vui chứ.” Cố Vy Vy rút khăn giấy, ung dung thong thả lau vết máu trên tay.

Bởi vì lúc nhỏ cô từng bị người khác bắt cóc, cho nên nhà họ Cố đã sắp xếp võ sư dạy cô thuật phòng thân, để có thể thoát thân khi gặp nguy hiểm. Nhưng mà mấy năm nay, ra vào đều có vệ sĩ của nhà họ Cố đi cùng, cho dù có lén ra ngoài thì cũng có sư phụ đi theo nên học võ nhưng không có đất dụng võ, hôm nay có thể coi như được thực hành.

“Cô… Không phải cô đã uống ly rượu đó rồi sao?” Chu Mỹ Cầm nhìn thấy ánh mắt của cô vẫn còn tỉnh táo, chẳng giống bộ dáng khi thuốc có tác dụng vừa rồi.

Từ khe cửa, bà ta chính mắt nhìn thấy cô đã uống ly rượu, lấy lượng thuốc bà ta đã bỏ thì cô không thể còn sức mà đánh người được.

“Đúng là tôi có uống, nhưng đã nôn ra rồi.”

Cô biết rõ Chu Lâm Na sẽ không có ý tốt gì, ngay trước mặt cô ta uống rượu chẳng qua là để cô ta buông bỏ phòng bị, nên vừa uống xong liền vào toilet ngay. Mặc dù còn hại cô ngay cả cơm trưa cũng nôn ra, nhưng cũng khiến bọn họ để lộ bộ mặt thật.

Vốn là, vừa rồi coi như cô trực tiếp lấy đồ đi, Chu Lâm Na cũng không cản được cô nhưng cô càng muốn ở lại nhìn xem bọn họ muốn làm cái gì.

Bọn họ cho rằng Mộ Vy Vy không thân không thích, tứ cố vô thân thì chỉ có thể mặc cho họ điều khiển, nhưng cô không phải là Mộ Vy Vy.

Chu Mỹ Cầm nhìn ánh mắt quỷ quyệt và lạnh lẽo như ma quỷ của thiếu nữ, không khỏi sợ hãi đứng lên, “Thấy cô sống lang thang, tôi tốt bụng tìm cho cô một chỗ có thể có cuộc sống tốt, cô không cảm kích mà còn dám đánh người?”

“Thế à?” Cố Vy Vy cười nhạt, từng bước từng bước tới gần.

“Bà Lê tốt bụng thật đấy.”

Chu Mỹ Cầm theo bản năng lùi về phía sau, lùi vào bên trong phòng ngủ, muốn khóa cửa lại gọi điện cầu cứu, lại bị Cố Vy Vy đá văng cửa.

Cố Vy Vy nhìn lướt qua các loại dụng cụ tình thú ở trên giường, tiện tay cầm một cái còng tay mà thưởng thức, cười nói, “Bà Lê suy nghĩ cho tôi như vậy, tôi đương nhiên cũng phải đền đáp lại cho bà chút gì đó chứ?”

Nói xong, đẩy mạnh Chu Mỹ Cầm lên giường, trực tiếp còng một tay của bà ta vào đầu giường, sau đó còng một tay khác ở bên kia.

Mặc dù Chu Mỹ Cầm lớn tuổi hơn cô, nhưng bao nhiêu năm sống trong nhung lụa, nên không có sức phản kháng.

“Mộ Vy Vy, cô muốn làm gì, cô mà dám làm bậy, cha cô sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

“Từ lúc ông ta lăn lên giường với bà thì ông ta đã không còn là cha tôi rồi. Bà đừng có nói ông ta là cha tôi hay bà là mẹ nuôi của tôi nữa, bà không thấy ghê nhưng tôi buồn nôn lắm.”

Kiểm tra chiếc còng xong, Cố Vy Vy lại xuống giường đi tìm cây kéo rồi ngồi bên cạnh Chu Mỹ Cầm.

Chu Mỹ Cầm nhìn chằm chằm cây kéo sắc bén trong tay cô, run rẩy vì sợ, vẫn còn già mồm át lẽ phải mà muốn biện minh, “Tôi chưa bao giờ cầu xin nhà họ Mộ giúp đỡ tôi, là chính nhà họ Mộ các cô tự nguyện giúp tôi. Tôi và cha cô là thật tình yêu nhau, nếu không phải không muốn làm mẹ cô tổn thương thì chúng tôi đã sớm…”

“Đồ đê tiện xứng đôi với chó, thiên trường địa cửu, các người đương nhiên là yêu nhau thật lòng rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui