Biệt thự lớn Bùi gia.
"Thiếu phu nhân, cô đã trở về?" Bạch Tiêu mới vừa đẩy cửa vào, bảo mẫu Bùi gia dì Dung liền chào đón.
"Thiếu phu nhân, cô chờ một chút, tôi giúp cô đi lấy đôi dép!"" Dì Dung, không cần phiền phức như vậy! ""Phanh!"Bạch Tiêu lời còn chưa nói hết, trong phòng liền vang lên tiếng ly trà nặng nề đặt ở trên bàn.
Trên ghế sô pha phòng khách một Lão thái thái mặt lạnh có khí chất lộ vẻ cao quý đang ngồi, thời điểm Bạch Tiêu nhìn sang, Lão thái thái đang rút tay mang vòng ngọc về, trên bàn trà bắn ra một ít nước, dì Dung lập tức chạy tới dọn dẹp:"Lão phu nhân, trà quá nóng sao?"Bạch Tiêu thấy lão thái thái đứng dậy, ôn nhu kêu: "Bà nội.
" "Ai là bà nội của con?"Lão thái thái lạnh lùng liếc mắt quét cô, đứng dậy liền đi lên lầu.
Bạch Tiêu lúng túng không biết làm sao.
Dung dì nhìn không được, tiến lên đỡ Bùi lão phu nhân:"Lão phu nhân, bà vừa rồi không phải đang nói máy vi tính xách tay chết máy không mở ra được, nếu Thiếu phu nhân về rôi, bà không để cho Thiếu phu nhân đi lên xem một chút!""Máy vi tính xảy ra vấn đề sao? Con có thể giúp bà! "Thanh âm lãnh đạm của lão thái thái cắt đứt Bạch Tiêu:"Nếu như con không đến đây, máy vi tính của ta biết đâu tốt rồi.
""Lão phu nhân! ""Ngươi câm miệng cho ta!"Bùi lão thái thái hung hăng trừng mắt liếc dì Dung: "Ngươi là không phải ngại cô ta làm hại Bùi gia chúng ta chưa đủ? Nếu như ngươi nghĩ phần công việc này quá rãnh rỗi, ta cũng không ngại ngày mai đổi lại một quản gia khác.
"Nói xong, Bùi lão thái thái bỏ qua tay của dì Dung, chống quải trượng lên lầu, bà nói lảm nhảm trong lúc lên đi lên lầu.
"Cái gì con nhà giàu có , căn bản là tai tinh chuyển thế, khắc Bùi gia chúng ta cửa nát nhà tan! "Bạch Tiêu đứng ở chỗ cánh cửa màu đen, nắm chặt văn kiện, phía sau khe cửa rộng mở đang lúc gió đêm thổi tới làm cho cột sống cô lạnh cả người, mấy năm qua đã nghe nói như vậy nhiều lần rồi, nhưng mỗi một lần nghe, vẫn nhịn không được khó chịu.
Dì Dung nhìn thân ảnh đơn bạc của cô, sinh lòng không đành lòng, cầm đôi dép đi đến: "Thiếu phu nhân, trước đổi lại đôi giày đi, buổi tối mang giày xăng-̣đan đầu ngón chân sẽ bị đông lạnh đi?""Tôi không sao.
"Bạch Tiêu hướng dì Dung mỉm cười, hướng trong phòng nhìn một chút: "Làm sao mà không thấy mẹ đâu?""Phu nhân đi qua nhà Chu phu nhân đánh mạt chược, được rồi, thiếu gia buổi chiều đã từ Đức đã trở về.
""Kỳ Hựu đã trở về?" "Vậy mà mới vừa về lại đi ra ngoài, hành lý cũng còn đặt ở nơi này đây!" tay dì Dung hướng một góc phòng khách chỉ chỉ.
Bạch Tiêu đi theo qua, một rương hành lý màu đen lẳng lặng nằm ở nơi đó, hình như bị người lục lọi, khóa kéo mở ra, có áo sơ mi và quần tây từ bên trong lộ ra.
"Nhìn tôi, vẫn bận làm bữa ăn khuya, đều quên thu dọn lại cho thiếu gia! " Bạch Tiêu muốn đi qua chỉnh lý cái rương nên kéo dì Dung lại:"Hay là để con làm đi.
" Dì Dung cười nói: “Được”, gò má nhỏ của Bạch Tiêu nóng lên, đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh cái rương, cô mở cái rương, xốc lên mấy chiếc áo sơ mi muốn gấp, bỗng nhiên "Ba" một tiếng, một cái hộp nhung màu lam rơi trên mặt đất.
Bạch Tiêu nhặt lên mở ra, đập vào mắt là một mặt dây chuyền kim cương lóe ra ánh sáng ngọc, hình tròn chạm rỗng, hình dạng như ánh sáng mặt trời.
.