"Là lễ vật thiếu gia mua cho thiếu phu nhân sao? Dây chuyền thật xinh đẹp!"Bạch Tiêu vuốt hoa văn trên mặt dây chuyền kim cương được gói lại, cô cho là hắn đã sớm quên mất hôm nay là ngày gì.Điện thoại di động trong bóp da kêu lên.Cô nhìn trên màn ảnh ba chữ "Bùi Kỳ Hựu", những năm gần đây đây là lần đầu tiên có chút khẩn trương kích động:"A lô?""Cô bây giờ ở nơi nào?" Thanh âm lãnh đạm quen thuộc từ bên đầu điện thoại kia truyền đến."Tôi đang ở nhà cũ." Bạch Tiêu liếc nhìn kẹp văn kiện chính mình mang tới, vừa định hỏi hắn lúc nào trở về, Bùi Kỳ Hựu đã cản lại lời của cô.
"Trong rương hành lý của tôi có một hộp nhung màu lam, bây giờ cô đến Danh Đô Tửu phòng số 50 một chuyến, nhớ kỹ cầm dây chuyền bên trong mang theo."Không đợi cô trả lời, bên kia đã cúp điện thoại.
Bạch Tiêu nhìn chằm chằm dây chuyền nằm ở trong lòng bàn tay, bên tai xoay quanh chính là câu kia của hắn "Nhớ kỹ đem dây chuyền mang đến" .Vật trong ngực là một món lễ vật kỷ niệm duy nhất cô nhận được sáu năm kết hôn.
...!Bạch Tiêu đứng trước gương ở toilet.Cô tháo xuống khăn quàng cổ, vén tóc dài lên, sử dụng dây thun cố định lại, sau đó đem dây chuyền cẩn thận đeo lên.
váy màu đỏ bao vây lấy dáng người tinh tế dịu dàng của cô, Bạch Tiêu kiểm tra váy từ trên xuống dưới, cô giơ tay lên khẽ vuốt dây chuyền, trong gương chiếu ra phảng phất hình ảnh một người con gái mới biết yêu lần đầu, cô tự cười chính mình, lại lần nữa đeo lên khăn quàng cổ.
..."Thiếu phu nhân, bữa ăn khuya đã được làm xong’’Dì Dung từ phòng bếp đi ra thì nhìn thấy Bạch Tiêu một bên mặc áo gió một bên đi ra bên ngoài, nghĩ đến Thiếu phu nhân từ năm năm trước bị đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ Bùi, chỉ có một thân một mình ở bên ngoài, thấy cô cô vội vã quay qua quay lại, không nhịn được nghĩ ở bên cô lâu một chút."Kỳ Hựu gọi con đi đến Danh Đô Tửu, con sẽ không ăn.""Thật sự? Vậy nhanh lên một chút đi qua đi! Đừng làm cho cậu chủ đợi lâu."Bạch Tiêu ngượng ngùng mà cười, đi tới ôm một cái Dung dì: "Cám ơn dì, dì Dung."Đợi bóng dáng của Bạch Tiêu biến mất trong bóng đêm, dì Dung khép lại cửa chính, im lặng thở dài, thật không biết cậu chủ nghĩ như thế nào, Thiếu phu nhân là người phụ nữ tốt như vậy, vì sao cậu chủ lại thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt chứ?Nhưng thật may là bây giờ cậu chủ đã thông suốt rồi.
...!Danh Đô Tửu cửa phòng số 50....!Bên trong là cô cố ý đi ngang qua xe đỗ đi vào cửa hàng nổi tiếng vì Bùi Kỳ Hựu chọn áo sơ mi, là kiểu dáng hắn thích nhất ô vuông nhỏ xanh da trời giao nhau.
Bạch Tiêu chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như vậy, biểu hiện mơ hồ mang theo một chút chờ mong, cô lại nhìn sang chiếc gương trên tường bên cạnh mình chỉnh lại quần áo và sắc mặt, hít một hơi thật sâu, ấn!Lúc đó tiếng chuông cửa vang lên cô siết chặt giấy tờ và kẹp văn kiện.
"Leng keng!" Tiếng chuông cửa dễ nghe kèm theo nhịp tim của cô đập liên hồi."Ai đó?" Một giọng nam trầm thấp lộ ra biểu hiện lười biếng cánh cửa mở ra cùng lúc đó truyền đến.
Bạch Tiêu ngẩng đầu lên nhìn một cái, Bùi kỳ Hựu đã đứng ở trước mặt của cô, bên dưới tóc đen ướt nhẹp là một đôi đôi mắt u lãnh sáng sủa.Anh mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng, trên người tản ra mùi thơm ngát sau khi tắm."Kevin, là người phục vụ đưa rượu đỏ tới sao?".