Ân Hữu Trọng Báo

“Duyên Mộng?” Mạnh Ân ngạc nhiên hỏi. Mấy ngày nay đều đến công ti với Hàn Trọng Viễn nên tất nhiên cậu biết tên công ti của Hàn Trọng Viễn. Khi trước cậu còn tưởng Duyên Mộng chỉ vừa bước vào giai đoạn đầu, không ngờ ngay cả sản phẩm của Duyên Mộng cũng đã xuất hiện.

“Đúng vậy, tên là Duyên Mộng, công ti họ có nguyện vọng sản xuất hàng trong nước chất lượng cao nên tất nhiên tôi phải ủng hộ rồi!” Thẩm Hoà Thái nói, lại liến tha liến thoắng giới thiệu về Duyên Mộng, “Mặc dù Duyên Mộng mới chỉ thành lập nửa năm, nhưng sản phẩm mà họ nghiên cứu ra thì tuyệt cú mèo luôn! Bốn ngày trước, sản phẩm của họ đã đồng loạt được bày bán ở khắp các thành phố lớn trên cả nước! Ai cũng bảo tôi là sản phẩm của họ dùng rất tốt nên tôi mới định mua về dùng.”

“Trong khu thương mại này cũng có à? Nếu vậy thì chúng ta cùng đi xem đi.” Hàn Trọng Viễn thản nhiên nói.

Sản phẩm của Duyên Mộng đã được đưa ra thị trường, việc này hiển nhiên là hắn biết. Trên thực tế, đây là chuyện do một tay hắn thúc đẩy.

Lần này hắn đưa ra tổng cộng bốn loại sản phẩm, hai loại MP3 và hai loại MP4. So với các loại MP3 và MP4 hiện có trên thị trường thì thật ra, bốn loại này chỉ cải tiến hơn một chút. Cũng chịu thôi, nhân viên của hắn không nhiều, thời gian lại có hạn mà.

Tuy nhiên dù chỉ cải tiến một chút thì những sản phẩm kia vẫn là loại tốt nhất. Hắn có Hoa Viễn đứng sau, những việc như sản xuất linh kiện, sử dụng vật liệu, tất cả đều là tốt nhất nên hiển nhiên chất lượng sản phẩm sản xuất ra vô cùng tốt, người dùng mua về cũng sẽ tuyệt đối không thất vọng. Hơn nữa sản phẩm của hắn không chỉ có chất lượng cao mà kiểu dáng cũng cực kì bắt mắt. Hai loại trong số đó đơn giản trang nhã, hai loại còn lại thì có kiểu dáng vô cùng thời thượng. Mỗi loại đều có năm màu, nhất định các cô gái vừa nhìn là sẽ thích.

Tất nhiên, mặc dù sản phẩm quan trọng, nhưng quảng cáo và bày bán cũng không thể bỏ qua. Mà hai điều này, Hàn Trọng Viễn cũng làm rất ổn thoả.

Hiện giờ mua hàng online còn chưa phát triển, mọi người mua sắm đều ưa đến khu thương mại hơn, hắn bèn đi theo con đường của Hoa Viễn: thiết lập quầy chuyên doanh ở các khu thương mại trong những thành phố lớn trên cả nước, sau đó bắt đầu tiến hành quảng cáo.

Quảng cáo trên truyền hình rất tốn kém, trong khi những đối tượng sẽ mua MP3 và MP4 lại thường hay lên mạng hơn. Thế nên quảng cáo mà Hàn Trọng Viễn làm đều ở trên mạng cả.

Nếu là mười năm sau, lên mạng đọc “Súp gà cho tâm hồn”[1] mà trông thấy một vài cái tên sản phẩm thì hẳn là, ai nấy đều cho rằng đấy là quảng cáo vớ vẩn. Nhưng bây giờ căn bản chẳng cần lo lắng chuyện đó…

[1] Súp gà cho tâm hồn (Chiken soup for the soul): Là một series các câu chuyện quà tặng cuộc sống nổi tiếng thế giới.

Hàn Trọng Viễn giao cho Tề An An bản thiết kế quảng cáo kia, bao gồm đủ các cách thức quảng cáo trên mạng. Bây giờ người bình thường lên mạng tìm kiếm từ khoá MP3 thì chắc chắn, kết quả đầu tiên hiện ra chính là Duyên Mộng. Mà dân mạng từng trải đi dạo quanh các diễn đàn, cũng sẽ trông thấy hai chữ “Duyên Mộng” này rất nhiều.

Dưới tình hình như vậy, Thẩm Hoà Thái đích thân đi mua mà ở quầy chuyên doanh bên này còn đầy người vây quanh thì cũng là chuyện bình thường.

“Đông quá đi mất! Cơ mà bây giờ trong nước vẫn chưa có loại MP4 nào xịn cả, mọi người đổ xô đi mua cũng là bình thường…” Thẩm Hoà Thái lên tiếng. Là một thanh niên, gã vô cùng ưa thích các mặt hàng điện tử, bấy giờ chỉ hận không thể lập tức đi lấy một chiếc MP4 về dùng.

“Ông đi mua đi.” Hàn Trọng Viễn bảo. Hắn thích nhìn người khác tranh nhau mua sản phẩm của mình, nhưng tuyệt nhiên bản thân chẳng có ý định chen vào.

“Vậy tôi đi mua, ông ở đây đợi tôi nhé!” Thẩm Hoà Thái nói. Gã có rất nhiều câu muốn hỏi Hàn Trọng Viễn, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện, chi bằng đợi lúc mua xong thì đến nơi nào gần đó nói sau.

Thẩm Hoà Thái ùa vào đám người. Hàn Trọng Viễn dõi theo từ xa, chẳng ngờ lại gặp phải người quen: “Tổng giám Hàn?”

“Là cô à?” Hàn Trọng Viễn ngoảnh đầu thì trông thấy Vạn Huyên.

“Tổng giám Hàn, là tôi. Anh đến đây để xem tình hình tiêu thụ à?” Vạn Huyên vén một lọn tóc rủ xuống ra sau tai, tò mò hỏi.


“Không.” Hàn Trọng Viễn đáp, lại nhìn Vạn Huyên, “Cô đến đây làm gì?”

“Tổng giám Hàn, tôi phụ trách việc tiêu thụ lần này. Hiện giờ sản phẩm của chúng ta tiêu thụ vô cùng chạy nên tôi phải đến khu thương mại kí thêm hợp đồng.” Vạn Huyên cười nói, trước kia khi họ được Hàn Trọng Viễn tìm đến thì thật ra cũng không xem trọng Duyên Mộng cho lắm, dù sao đây cũng chỉ là một nhà máy tư nhân. Nhưng bây giờ… Không thể không thừa nhận, Duyên Mộng phát triển vượt xa so với tưởng tượng của họ.

“Ừm.” Hàn Trọng Viễn đáp.

“Tổng giám Hàn, giờ cũng sắp đến bữa trưa rồi, anh có muốn ra ngoài ăn cơm cùng chúng tôi không? Có thể dẫn bạn của anh theo cũng được.” Vạn Huyên lại nói, đồng thời cười híp mắt nhìn Mạnh Ân.

“Không cần, tôi có hẹn rồi.” Hàn Trọng Viễn đã bắt đầu lười đối thoại với người này, đáp xong một câu còn nói thêm, “Cô đi làm việc đi.”

Vạn Huyên vẫn cười, nhưng lại cảm giác lúc này mặt mình đã cứng đờ – Hàn Trọng Viễn cũng quá không nể mặt cô rồi! Có điều ngẫm lại những việc trước kia mà Hàn Trọng Viễn từng làm thì có vẻ, thế này mới là bình thường? Thật chẳng biết phải làm sao mới có thể khiến người này động lòng được nữa.

“Cô Vạn, vị kia cũng là người của Duyên Mộng à? Trông thì hình như còn rất trẻ?” Một trong số những người đứng chung với Vạn Huyên lên tiếng.

“Quản lí Tôn, đó là tổng giám sát kĩ thuật của Duyên Mộng, nhìn mặt còn trẻ thế thôi.” Vạn Huyên cười khẽ, mời những người này đến khách sạn đã đặt từ trước.

Bấy giờ Thẩm Hoà Thái cũng đã mua xong đồ. Thứ gã mua là một chiếc MP4 màu bạc cỡ bằng nửa bàn tay, đang mở ra chơi.

“Có thể đọc sách, xem phim, còn có mấy chức năng khác nữa…” Thẩm Hoà Thái phấn khích chơi một lát, sau đó cất MP4 vào ba lô, “Hàn Trọng Viễn, tôi mời ông đi ăn Pizza Hut, ông kể tôi nghe mấy ngày nay ông đã đi đâu nhé.”

“Ừ.” Hàn Trọng Viễn đồng ý.

“Đúng rồi, đây là ai?” Thẩm Hoà Thái hiếu kì nhìn Mạnh Ân vẫn luôn im lặng, khi nãy gã chỉ để ý đến Hàn Trọng Viễn nên chưa kịp quan sát người này.

“Cậu ấy là Mạnh Ân.” Hàn Trọng Viễn đáp.

“Tên là Mạnh Ân à… Mạnh Ân?” Thẩm Hoà Thái trợn mắt, sau đó cẩn trọng nhìn hai người trước mặt mình… Dường như gã đã hiểu ra vì cớ gì mà bố mẹ không cho phép gã gặp Hàn Trọng Viễn và chơi với Hàn Trọng Viễn nữa.

Khụ khụ, không ngờ Mạnh Ân xấu xấu bẩn bẩn trước kia, sau khi trau chuốt một chút lại rất ưa nhìn.

Thẩm Hoà Thái khi còn trẻ rất thích những chỗ như Pizza Hut, sau khi đi vào bèn gọi cho mình rất nhiều món, sau đó để Hàn Trọng Viễn gọi.

Hàn Trọng Viễn liếc nhìn Mạnh Ân, gọi một suất lasagna, một chiếc pizza nhỏ, thêm nước hoa quả và kem.

“Gọi từng này hai người đủ ăn không đấy?” Thẩm Hoà Thái ngờ vực nhìn hai người trước mắt.

“Đủ rồi, tôi không đói.” Hàn Trọng Viễn đáp, hắn chỉ muốn cho Mạnh Ân nếm thử mà thôi.


Mạnh Ân khó hiểu nhìn Hàn Trọng Viễn, sau khi cậu và Hàn Trọng Viễn ăn sáng cùng nhau thì Hàn Trọng Viễn vẫn chưa ăn gì mà!

Hàn Trọng Viễn liếc Mạnh Ân một cái, lại nhìn thẳng vào Thẩm Hoà Thái: “Có gì muốn hỏi thì ông hỏi đi.”

Thẩm Hoà Thái có rất nhiều thắc mắc, nhưng cuối cùng chỉ chọn ra câu mà mình muốn hỏi nhất: “Ông… Hàn Trọng Viễn, ông và Mạnh Ân là thế nào?”

“Hai bọn tôi đang yêu nhau.” Hàn Trọng Viễn chẳng hề do dự trả lời.

Mặc dù khi nãy Thẩm Hoà Thái đã có suy đoán, nhưng nghe được câu trả lời chắc chắn thì vẫn như thể sét đánh ngang tai. Ngặt nỗi, dù gã kinh ngạc đấy, nhưng so thế nào được với Mạnh Ân – nghe thấy câu nói của Hàn Trọng Viễn, toàn thân Mạnh Ân tưởng chừng đông cứng, thậm chí đôi tay còn khẽ run.

“Hai người các ông đều là nam, liệu bố mẹ ông có chấp nhận không?” Sắc mặt Thẩm Hoà Thái trắng bệch, Hàn Trọng Viễn lại đi thích đàn ông, vậy thì tương lai hắn sẽ thế nào?

“Mẹ tôi chấp nhận rồi, bố tôi thì không cần phải xen vào.” Hàn Trọng Viễn nói.

Trong khoảnh khắc, Thẩm Hoà Thái như bình tĩnh lại. Hàn Trọng Viễn lại liếc nhìn Mạnh Ân, chú ý tới dáng vẻ đờ đẫn, tỏ rõ không tin thậm chí còn hơi kinh hãi của cậu, lại không kìm được cau mày.

Không phải là Mạnh Ân thích hắn à? Những ngày này hắn thể hiện rõ ràng như thế, sao cậu chẳng hề phản ứng lại? Không phải là bị doạ sợ đấy chứ?

Đợi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, rốt cuộc Thẩm Hoà Thái mới hồi thần: “Hàn Trọng Viễn, ông nói thật đấy à? Ông…”

“Tất nhiên là thật rồi, tôi chẳng việc gì phải lừa ông cả.” Hàn Trọng Viễn nói.

Sắc mặt Thẩm Hoà Thái biến đổi xoành xoạch, nhìn Hàn Trọng Viễn cũng càng lúc càng cảm thông. Gã còn đang hỏi cớ gì Hàn Trọng Viễn bỗng nhiên lại nghỉ học, tính tình còn thay đổi lớn, hoá ra là vì chuyện này… Lần trước gã và một cô bạn có gia cảnh bình thường ở trường yêu nhau mà bố mẹ gã đã phản đối rồi, bây giờ Hàn Trọng Viễn ở bên nam giới, tình cảnh gia đình hắn quá nửa là sóng to gió lớn đến ngút trời rồi đi?

“Thế nên những ngày này ông vẫn luôn đấu tranh với gia đình, thế nên mới nghỉ học? Ông có thi Đại học không?” Thẩm Hoà Thái cẩn trọng nhìn Hàn Trọng Viễn.

“Tôi không đăng kí thi Đại học.” Hàn Trọng Viễn đáp.

Thẩm Hoà Thái càng thêm cảm thông, nói chuyện cũng bắt đầu cân nhắc từ ngữ, lại càng chẳng hé răng hỏi một câu về chuyện Hàn Trọng Viễn đổi tính.

Pizza Hut vẫn rất ngon, nhưng Hàn Trọng Viễn chưa hề nếm bất cứ miếng nào, chỉ lặng lẽ nhìn Mạnh Ân ăn.

Mạnh Ân hơi mất hồn, khi ăn không khỏi luống cuống tay chân. Hàn Trọng Viễn nhìn cậu, khoé môi lại vẽ nên một áng cười nhẹ.

Biết được một bí mật lớn như vậy của Hàn Trọng Viễn, Thẩm Hoà Thái cũng chằng còn khẩu vị nữa, ánh nhìn lại rơi trên người Mạnh Ân và Hàn Trọng Viễn.


Trước kia khi ở Hồng Tài, trông thấy nhật kí của Mạnh Ân, gã cũng chẳng thấy ác cảm gì với Mạnh Ân cả, nhưng bây giờ trái lại có hơi căm phẫn – nếu không phải tại Mạnh Ân thì sao Hàn Trọng Viễn có thể không đăng kí thi Đại học cơ chứ?

Nhưng thấy gương mặt khi Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân… Trong mấy năm Thẩm Hoà Thái quen biết Hàn Trọng Viễn, đây là lần đầu tiên gã thấy hắn để lộ ánh mắt như thế. Không thể không thừa nhận, người này hẳn đã yêu thật rồi.

Nhìn nét mặt của Hàn Trọng Viễn thì nhất định là hắn sẽ đối xử tốt với Mạnh Ân, chỉ hi vọng người kia có thể biết điều một chút, đừng làm tổn thương Hàn Trọng Viễn.

Hàn Trọng Viễn biết, tuy vì gia cảnh tốt mà Thẩm Hoà Thái biết nhiều chuyện trên thương trường hơn những nam sinh Trung học bình thường khác, nhưng hiểu biết cũng chẳng đâu vào đâu cả nên không có ý định kéo Thẩm Hoà Thái đến công ti của mình, cuối cùng chỉ trao đổi số điện thoại với Thẩm Hoà Thái. Đợi xong việc, hắn bèn đưa Mạnh Ân về nhà.

“Anh đói bụng, lát nữa về nhà em nấu cho anh bát mì nhé.” Ngồi trên ô tô của Triệu Anh, Hàn Trọng Viễn bảo.

“Vâng.” Mạnh Ân trả lời một cách mất hồn.

“Em không có gì muốn hỏi anh à?” Hàn Trọng Viễn lại hỏi.

“Có ạ… Vừa nãy sao anh không ăn gì hết?” Mạnh Ân tò mò nhìn Hàn Trọng Viễn, khi nãy cậu từng hỏi Hàn Trọng Viễn có muốn ăn muốn uống gì không, kết quả Hàn Trọng Viễn lại chẳng động vào thứ gì.

Nhất thời vẻ mặt Hàn Trọng Viễn trở nên rất kì lạ: “Em chỉ hỏi câu này thôi à?”

“Còn cần hỏi gì nữa sao?” Mạnh Ân hỏi.

“Anh nói chúng ta đang yêu nhau.” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân.

Mạnh Ân vừa nghe thế thì toàn thân bỗng hoá ngẩn ngơ. Cậu biết Hàn Trọng Viễn đối xử rất thân thiết với cậu, nhưng không thể phủ nhận, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương này. Bởi cậu chưa từng nghĩ, Hàn Trọng Viễn sẽ thích mình.

Hàn Trọng Viễn giỏi như thế, xuất sắc như thế, sao có thể thích cậu cơ chứ?

Ban nãy Hàn Trọng Viễn nói vậy, cậu chỉ xem là giả. Bây giờ Hàn Trọng Viễn lại nhắc đến, cậu cũng không biết mình nên phản ứng thế nào.

“Thấy em thích anh như thế, sau này anh chính là bạn trai của em. Về sau em nhất định không được dây dưa với người khác nghe không?” Hàn Trọng Viễn ho nhẹ một tiếng.

Mạnh Ân trợn mắt.

“Em nhìn cái gì mà nhìn!” Hàn Trọng Viễn trừng Mạnh Ân một cái, nếu không phải khi nãy, thấy dáng vẻ kinh hãi khó tin kia của Mạnh Ân rất đáng yêu thì hắn nhất định sẽ không nhắc lại chuyện này lần nữa.

“Anh nói thật sao?” Mạnh Ân hỏi, trong lòng vừa lo vừa hạnh phúc đến phát điên. Từ trước đến nay cậu vẫn luôn thích Hàn Trọng Viễn, nhưng thật sự chưa từng ngờ rằng, mình sẽ có cơ hội quen biết với Hàn Trọng Viễn.

“Tất nhiên là thật, sau này anh chính là bạn trai của em, chuyện gì em cũng phải nghe lời anh có biết không?” Hàn Trọng Viễn lặp lại lần nữa.

“Biết rồi, nhất định chuyện gì em cũng nghe theo anh.” Mạnh Ân đáp, mỉm cười một cách ngốc nghếch. Một người như Hàn Trọng Viễn vốn rất khó có thể ở bên cậu, nhưng lúc này đây, nếu Hàn Trọng Viễn đã đồng ý ở bên cậu thì cậu cũng không nỡ buông tay.

Cùng lắm thì đợi sau này Hàn Trọng Viễn thích người khác, cậu rời đi là được.

“Ngoan lắm.” Hàn Trọng Viễn hài lòng xoa đầu Mạnh Ân. Hắn biết người này thích mình, bây giờ mình đáp ứng cậu, hẳn là cậu vui chết đi được đúng không?


Sau khi về nhà, Mạnh Ân nấu một bát mì. Có lẽ vì tâm trạng rất tốt nên cậu đã cho tất cả những thứ trong nhà có thể cho được vào, cuối cùng đầy ắp một bát lớn.

Quá nhiều nguyên liệu nên trái lại hương vị rất hỗn độn, hơn nữa vì nấu quá lâu nên mì có hơi nát… Bản thân Mạnh Ân cũng cảm thấy mình đã nấu hỏng bát mì rồi, vậy mà Hàn Trọng Viễn lại chẳng biến sắc ăn hết.

Lúc rửa bát, Mạnh Ân mới chú ý tới chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, vội tháo đồng hồ ra, sau đó trân trọng đặt sang một bên.

“Không phải chỉ là rửa bát thôi à, sao em phải tháo đồng hồ ra?” Hàn Trọng Viễn khẽ nhíu mày.

“Thì đắt quá mà… Sau này em không đeo thì hơn.” Mạnh Ân đáp, trước đây cậu vẫn luôn cho rằng vàng là thứ đắt nhất, kết quả một chiếc đồng hồ như này mà tận hơn hai vạn… Dạo trước trong ngõ nhỏ nơi họ sống, có một người phụ nữ được chồng mua cho chiếc vòng tay hơn bốn nghìn tệ, cô bèn khoe hơn nửa năm!

Cứ nghĩ đến việc trên tay mình có thứ đồ đắt đỏ như vậy là Mạnh Ân lại cảm thấy toàn thân mất tự nhiên. Trước đấy nếu không phải mải nghĩ đến chuyện yêu đương Hàn Trọng Viễn nói mà quên mất thứ này, e cậu đã tháo đồng hồ ra từ lâu rồi.

“Anh bảo em đeo thì em cứ đeo!” Hàn Trọng Viễn bất mãn nhìn Mạnh Ân một cái, “Em đã là người của anh rồi, kiểu gì trên người cũng phải có thứ đắt tiền.”

“Vậy em đeo.” Mạnh Ân nhớ tới việc Hàn Trọng Viễn bảo mình phải nghe lời khi nãy, vội vàng gật đầu.

Hàn Trọng Viễn hài lòng gật đầu, vuốt ve chiếc đồng hồ giống y chang Mạnh Ân của mình, ánh mắt dịu đi.

***

Kỳ nghỉ hè nhanh chóng trôi qua một nửa, sản phẩm của Duyên Mộng cũng đã tiêu thụ được mười ngày mà doanh số bán hàng còn có khuynh hướng ngày càng tăng. Nếu không phải nhà máy mà Hàn Trọng Viễn mở có quy mô lớn, lại tuyển rất nhiều công nhân từ trước thì chỉ e cũng không đủ cung.

Mặt hàng điện tử chỉ cần có thể đi trước thời đại thì sẽ chẳng lo không bán được giá cao. Mà chỉ cần bán được giá cao thì hiển nhiên lợi nhuận tới mức đáng kinh ngạc.

“Hàn tổng, tình hình tiêu thụ hiện tại vô cùng tốt. Cứ tiếp tục như vậy thì chỉ cần một năm là công ti chúng ta có thể thu hồi vốn, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa…” Tề An An phấn khích nói với Hàn Trọng Viễn. Cô là cánh tay đắc lực mà Tiền Mạt đào tạo, cũng là một nữ cường nhân như Tiền Mạt, đạt được thành tựu trên sự nghiệp thì hiển nhiên khiến cô vô cùng phấn khởi.

“Chúng ta sẽ không tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa.” Hàn Trọng Viễn nhếch miệng. Trên thị trường điện tử, nhất là thị trường điện thoại, không phát triển thì ắt sẽ thụt lùi.

Những mặt hàng ấy luôn phát triển một cách chóng mặt. Nếu không thể cải tiến thì nhất định sẽ bị vứt bỏ. Như hãng Nhai Cơ nổi tiếng bấy giờ chẳng hạn, một nhãn hiệu điện thoại chất lượng cao mà danh tiếng lại lan xa kia, chẳng phải đến cuối cùng vẫn tuột dốc đấy sao?

“Đúng, nhất định chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa!” Tề An An cũng rất kích động, lại hỏi, “Bộ phận kĩ thuật bên kia có cần thêm người không?”

“Tạm thời thì đủ rồi. Có điều tôi sẽ theo dõi tình hình ở nước ngoài một chút, khi nào cần thì hãy cử một số người tài đến cho tôi.” Hàn Trọng Viễn đáp. Mặc dù kĩ thuật viên trong nước không sáng tạo như nước ngoài, nhưng nếu chỉ cho họ một hướng đi thì nhất định họ có thể làm rất tốt. Như smartphone chẳng hạn, ban đầu trong nước không thể sản xuất được smartphone, nhưng về sau lại mọc lên rất nhiều nhãn hiệu rất tốt. Thậm chí còn có rất nhiều nhà máy có thể sản xuất ra hàng nhái…

Hàn Trọng Viễn còn nhớ, có lần một hãng nào đó của nước ngoài mới sản xuất ra mà trong nước còn chưa được bày bán, hắn đã mua một chiếc trên mạng. Ban đầu còn tưởng cùng lắm cũng là hàng lậu, không ngờ cuối cùng trông thấy lại là hàng giả có vỏ ngoài giống y chang hàng gốc mà hệ thống bên trong lại khác nhau một trời một vực… Lại nói, nếu không phải hắn rất am hiểu về lĩnh vực này thì với người bình thường, chỉ e là sẽ không phát hiện ra được – bởi tuy thay đổi hệ thống, nhưng hàng giả lại làm giống y chang cách thức sử dụng.

“Vậy cũng được, tôi cũng sẽ hỏi thăm chuyện này một chút.” Tề An An nói.

Khi Hàn Trọng Viễn và Tề An An đang trao đổi hướng phát triển của công ti trong tương lai thì ở thành phố B, bên trong ngôi nhà lớn của nhà họ Hàn, Hàn Hành Diểu cũng đang ngắm nghía một chiếc MP4.

Y thi đỗ một trường Đại học rất rất được. Hàn Thận tặng y một chiếc xe, người khác cũng tặng rất nhiều quà, nhưng trong số những món quà của mình, y thích nhất vẫn là chiếc MP4 này, vì nó là do Lịch Tiếu Tiếu tặng.

Bây giờ cuộc đời y đang tràn ngập ánh sáng, Hàn Trọng Viễn thì ngay cả Đại học cũng không đăng kí thi… Trên mặt Hàn Hàn Diểu không kìm được hiện lên nét cười, nghĩ đến sinh nhật của mình vào mấy ngày nữa, nét cười lại hằn càng thêm sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận