Ân Hữu Trọng Báo

Mẹ và hai người em trai của Lý Thục Vân đều ở trong một thị trấn nhỏ của tỉnh S. Ngoài ra hai người đều làm việc tại một xưởng đóng tàu trong thị trấn.

Tuy nơi đây là thị trấn, nhưng vì có mấy dòng sông chảy qua, còn chứa một con kênh đào cổ kính nên có xây dựng một số xưởng đóng tàu. Các loại công xưởng khác cũng nhiều, rất sầm uất, cũng chẳng kém hơn mấy huyện thành khác là bao.

Mặc dù xưởng đóng tàu có “ngũ hiểm nhất kim”[1], nhưng tiền lương không hề cao. Vậy nên gia cảnh hai người em trai của Lý Thục Vân cũng hết sức bình thường, ở thì vẫn là căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách rộng năm sáu mươi mét vuông mà mười mấy năm trước xưởng đóng tàu phân phát. Trong khi bố mẹ của Lý Thục Vân lại có một ngôi nhà ba tầng rộng rãi, là mấy năm trước dùng tiền tiết kiệm của mình và tiền Lý Thục Vân gửi về mua một mảnh đất nhỏ, sau đó tự xây.

[1] Ngũ hiểm nhất kim: Ngũ hiểm là năm loại bảo hiểm – bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản. Nhất kim là một căn nhà của công, được phân phát cho công nhân.

Lý Thục Vân về nhà mẹ đẻ thì ở cùng với bố mẹ mình, tiện thể trông con cho em trai. Tất nhiên bà ta còn gánh thêm cả việc cơm nước nữa.

Lý Thục Vân chịu thương chịu khó, lại một lòng hiếu thảo với bố mẹ nên thường ngày lúc nào cũng bận bịu đến bù đầu. Nhưng mấy hôm nay bỗng dưng lại khó chịu, cực kì mất tinh thần.

Hôm nay bà ta dậy muộn, không nấu đồ ăn sáng thì cũng thôi đi, ăn cơm xong còn ngồi bần thần trong phòng khách.

“Thục Vân, đi mua thức ăn đi. Hôm nay là thứ bảy, Văn Văn về nhà ăn cơm, lúc đi mua thức ăn nhớ mua ít xương sườn, lấy xương thẳng ấy, Văn Văn thích ăn cái đó. Đúng rồi, cá rô cũng mua hai con để hấp. Mua một con gà, đến tiệm cơm mua ít gà chay làm từ đậu nữa, thế là được rồi.” Mẹ của Lý Thục Vân đi từ trong nhà ra, thấy Lý Thục Vân ngồi đó không nhúc nhích thì khẽ cau mày.

“Vâng, để con đi.” Lý Thục Vân đáp một tiếng, mang tâm sự nặng nề cầm ví ra ngoài.

Mắt thấy bà ta rời đi, mẹ của Lý Thục Vân xoay người vào nhà, sau đó vừa rửa bát trong bồn vừa tức giận càm ràm: “Nó về đây làm tiểu thư chắc, còn bắt mẹ phải nấu đồ ăn sáng với rửa bát cho nó nữa!”

“Trước giờ không phải đều là bà làm à?” Bố Lý vo một ít lá thuốc cho vào tẩu thuốc của mình, sau đó châm lửa. Thời buổi này mọi người đều hút thuốc lá, nhưng lão lại cảm thấy thuốc lá không đủ vị, chỉ có lá thuốc này là hút ngon.

“Thế cũng không có nghĩa là tôi phải hầu hạ nó, với cả bây giờ bảo nó đi mua thức ăn thôi mà cũng lười!” Mẹ Lý cau mày. Hai con trai của mụ đều ở không xa, buổi sáng người thì nấu ít cháo người thì mua bánh bao chay để ăn, nhưng buổi trưa buổi tối đều đến đây ăn cơm. Người lớn trẻ con và hai vợ chồng mụ, thêm cả Lý Thục Vân, cộng lại có khoảng mười người.

Trước đây khi nấu cơm nấu thức ăn cho hai con trai thì mụ đều thu tiền ăn, cũng rất ít khi nấu thịt, sau cùng thường tiết kiệm được rất nhiều tiền. Nhưng từ lúc Lý Thục Vân trở về bỏ tiền làm mấy bữa cơm, hai thằng con của mụ lại không chịu nộp tiền ăn nữa, tự dưng khiến mụ ít đi hai ba trăm tệ[2] mỗi tháng.

[2] 200 – 300 tệ: Khoảng 700 nghìn – 1 triệu.


May sao Lý Thục Vân có tiền, mụ bảo Lý Thục Vân mua quần áo mua đồ đạc, thường thì Lý Thục Vân không nói hai câu sẽ mua ngay. Từ sau khi Lý Thục Vân trở về, bữa ăn của cả nhà họ cũng được cải thiện rất lớn, bữa nào cũng có thịt có cá.

“Không phải nó đi mua rồi à? Bà cũng đừng làm ầm lên nữa, nó mà về thành phố S thì đừng nói mua thức ăn hay nấu cơm, trông cháu cũng chả có ai giúp bà đâu.” Bố Lý rít mấy hơi thuốc, gõ tẩu thuốc dài của mình lên ghế mấy cái.

Mẹ Lý im lặng hừ nhẹ một tiếng. Trước đây Lý Thục Vân ở thành phố S, tuy rằng thỉnh thoảng họ có thể viện đủ loại lí do vòi tiền bà ta, để bà ta gửi tiền về nhà, nhưng chắc chắn vòi tiền không hề dễ dàng như bây giờ. Còn thằng con út của mụ nữa, sinh đứa đầu là con gái, hai năm trước mới lén sinh thêm một thằng con trai, bây giờ chính là lúc nghịch ngợm phá phách. Có Lý Thục Vân ở đây, cũng có thể trông cháu giúp mụ.

Mỗi tháng Mạnh Kiến Kim cho Lý Thục Vân hẳn ba nghìn tệ[3] lận! Trước kia có bao giờ Lý Thục Vân gửi nhiều tiền như thế về đâu!

[3] 3000 tệ: Khoảng 10 triệu.

Lúc nào mẹ Lý cũng cảm thấy trước đây Lý Thục Vân gửi về ít tiền quá, lại chẳng hề hay biết rằng khi đó, Lý Thục Vân đã gửi hơn một nửa số tiền mình kiếm được về nhà rồi. Mà mấy hôm nay bà ta làm việc lơ đãng, cũng là có nguyên nhân.

Siết chặt chiếc ví trong tay, Lý Thục Vân đi chợ, mua thức ăn theo lời của mẹ Lý.

Hồi bà ta còn ở thành phố S, ngay cả mua mấy quả trứng gà cũng thấy tiếc, hàng ngày hai mẹ con chỉ ăn cải thìa. Đến đây lại hết sức hào phóng, cũng thích nghe người xung quanh khen mình hiếu thảo, càng thích thái độ đối xử của bố mẹ dành cho mình khác hẳn với trước khi cưới.

Chỉ là tất cả những thứ này, không biết còn có thể duy trì bao lâu… Không ngờ Mạnh Kiến Kim lại muốn ra toà ly hôn với bà ta!

Vừa nghĩ đến việc này là Lý Thục Vân lại cảm thấy muôn phần hoảng hốt, ngặt nỗi lại chả dám nói với người nhà. Nếu bố mẹ bà ta mà biết bà ta ly hôn với Mạnh Kiến Kim thì nhất định sẽ đuổi bà ta đi, người khác cũng sẽ khinh thường bà ta!

Lần nào nghĩ đến cuộc sống bi thảm dành cho mình sau khi ly hôn, toàn thân Lý Thục Vân đều không khỏi run rẩy, chỉ có thể lấy làm may mắn vì con trai mình đã tìm cho mình luật sư. Mặc dù luật sư kia nhìn còn trẻ tuổi, nhưng lại rất hoà nhã, còn rất đồng cảm với bà ta, nhất định sẽ giúp bà ta, không để Mạnh Kiến Kim được như ý!

Trong lòng thầm cổ vũ mình, Lý Thục Vân đi tới hàng thịt, sau đó hơi tiếc tiền mà mua xương sườn. Đúng là gặp ma, thịt ba chỉ ngon biết bao nhiêu, thế mà cháu của bà ta lại thích ăn xương sườn chả được mấy lạng thịt này. Xương sườn này còn đắt hơn cả thịt ba chỉ nữa!

Còn cả cá, mười tệ là có thể mua được một con cá mè rất to, người nhà lại không thích ăn, một mực muốn ăn cá rô mười mấy tệ một con bè tí…


Trong lòng Lý Thục Vân phiền não, nhưng vẫn mua đủ đồ, sau đó túi lớn túi nhỏ đi về.

Cá đã được người bán hàng giết, nhưng còn gà, nếu muốn người ta giúp giết thịt vặt lông thì phải trả thêm tiền, nên dĩ nhiên là Lý Thục Vân xách theo gà sống. Lúc đi vào ngõ bỗng nhiên gà giãy lên, lập tức Lý Thục Vân tức giận mắng mỏ một câu.

“Khụ khụ, chị Lý.” Trần Cảnh Đường gọi một tiếng.

“Luật sư Trần!” Lý Thục Vân đầy ngạc nhiên kèm theo mừng rỡ nhìn Trần Cảnh Đường, rất nhanh lại trở nên thấp thỏm, “Luật sư Trần trở lại rồi à? Chuyện kia thế nào rồi?”

“Chị Lý, chị bây giờ, hình như chúng ta nói chuyện không tiện cho lắm.” Trần Cảnh Đường trưng ra nụ cười hoà nhã, sau đó nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay Lý Thục Vân. Đúng lúc này con gà trong tay Lý Thục Vân còn hết sức hợp thời mà vỗ cánh, một chiếc lông gà cứ như vậy phấp phới rơi trên chiếc giày da đen bóng của Trần Cảnh Đường.

“Luật sư Trần, xin lỗi…” Lý Thục Vân lúng túng nhìn tình cảnh này, ngồi xổm xuống định lau giày giúp Trần Cảnh Đường. Vẫn là Trần Cảnh Đường lùi lại một bước đỡ bà ta dậy.

“Chị Lý, tôi không sao, chị cất đồ đi trước đã, tôi chờ chị trong tiệm cơm đằng kia.” Trần Cảnh Đường chỉ vào một tiệm cơm nhỏ cách đó không xa.

“Được, được, tôi đi cất đồ xong sẽ đến ngay!” Vốn dĩ Lý Thục Vân còn định hỏi xem rốt cuộc mình và Mạnh Kiến Kim đã ly dị hay chưa, nhưng lại lo nghe được tin xấu, bèn dứt khoát làm con rùa rụt cổ, tạm thời chưa đả động đến.

Lý Thục Vân mang đồ phi nhanh về nhà, vừa để xuống là muốn đi ngay: “Mẹ, con mua các thứ xong rồi, mẹ nấu đi, con có việc phải đi một lúc.”

“Mày thì có việc gì được? Gà này còn chưa thịt, bắt mẹ phải thịt à?” Suýt nữa thì mẹ Lý muốn nhảy dựng lên.

Nếu là trước kia, thấy mẹ mình nổi giận chắc chắn Lý Thục Vân sẽ rất sợ, sau đó sẽ đi ra dỗ dành. Nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện của Mạnh Kiến Kim thì bà ta hoàn toàn không để ý đến biểu tình của mẹ mình nữa, còn chạy như bay ra ngoài.

“Cái con chết tiệt này, vội đi đầu thai chắc!” Mẹ Lý không kìm được mắng, càm ràm không ngưng.


“Bà nói cái gì đấy? Còn không đi nấu mau lên! Muốn Văn Văn nhịn đói chắc?” Cuối cùng vẫn là bố Lý lên tiếng khiến mẹ Lý im bặt. Lý Văn là con trai duy nhất của thằng con cả, là cháu nội của họ, bây giờ đang học Trung học ở thành phố, chỉ cuối tuần mới về nhà. Mà mỗi lần gã về nhà, người nhà đều sẽ làm món ngon cho gã.

Bấy nay người mà mẹ Lý thương nhất chính là cháu nội lớn và cháu nội bé. Mà so với thằng cháu bé suốt ngày nghịch ngợm phá phách bên cạnh, mụ vẫn quan tâm tới thằng cháu lớn hơn, lập tức đi thịt gà ngay. Mà lúc này, Lý Thục Vân đã đến tiệm cơm trong lời Trần Cảnh Đường.

Bây giờ vẫn chưa tới giờ cơm. Trần Cảnh Đường cũng không gọi món mà chỉ ngồi vào một bàn, bấy giờ mở túi hồ sơ mình mang theo ra, lần lượt lấy ra từng thứ.

Thật ra anh đã hoàn thành vụ kiện ly dị của Lý Thục Vân được mấy hôm rồi. Bây giờ mới đến đây gặp Lý Thục Vân, hoàn toàn là bởi mấy ngày qua anh đi làm việc mà Hàn Trọng Viễn giao phó.

Hồi đó sau khi anh cho Lý Thục Vân biết mình sẽ giúp vụ kiện ly dị của bà ta thì đã để Lý Thục Vân kí một số giấy tờ uỷ thác, còn mang cả chứng minh thư của Lý Thục Vân đi, hơn nữa anh là luật sư, nên mấy hôm nay làm việc vô cùng thuận lợi.

“Cái đó… cái đó…” Lý Thục Vân thấp thỏm nhìn Trần Cảnh Đường, gương mặt tràn đầy bất an.

“Chị Lý, trước đây chị không đóng bảo hiểm hưu trí và bảo hiểm y tế, nhưng mấy ngày nay tôi đã tìm công ti làm chứng nhận hành nghề cho chị, sau đó nộp tiền đóng bảo hiểm hưu trí và bảo hiểm y tế cho chị rồi. Chị còn chưa đến tuổi về hưu, mấy năm nữa vẫn phải đóng tiền, nhưng sẽ có người đóng giúp chị.” Trần Cảnh Đường hoà nhã nhìn Lý Thục Vân, sau đó lấy thẻ bảo hiểm y tế và tài liệu liên quan ra đưa cho Lý Thục Vân.

“Đóng cái này cần rất nhiều tiền đúng không?” Lý Thục Vân hơi giật mình, trước kia bà ta đi làm ở thành phố S, mặc dù không thể đóng đủ “ngũ hiểm nhất kim”, nhưng vẫn đóng được bảo hiểm hưu trí. Có điều tiền đóng bảo hiểm hưu trí mỗi tháng là một trăm tệ, nếu không đóng thì có thể giữ lại tiêu nên bà ta bèn không đóng.

“Khoảng mấy chục nghìn, nhưng số tiền này chị không cần lo.” Trần Cảnh Đường mỉm cười, sau đó lại lấy ra bốn tờ chứng nhận, hai tờ chứng nhận nhà, hai tờ chứng nhận đất, “Ngoài đóng đủ tiền bảo hiểm cho chị, trong đây còn có hai ngôi nhà ấm áp cách đó không xa, một hai tầng một ba tầng, đều là ba phòng hai sảnh hai nhà vệ sinh, bên dưới còn có hai nhà để xe nữa.”

“Nhà?” Hai mắt Lý Thục Vân sáng rực, bà ta không nhận được mặt chữ, cũng chẳng có kiến thức gì cả, nhưng từng là một người đàn bà không có nhà để về, bà ta vô cùng cố chấp với nhà cửa.

“Hai căn nhà đều là một trăm chín mươi nghìn[4] mỗi căn, vì đó là một khu dân cư mở cửa, không cần đóng bất động sản, nên sau này chị có thể đến ở, cũng có thể cho thuê.” Trần Cảnh Đường đáp, ở thị trấn nhỏ này có rất ít cửa hàng, anh cũng phải cân nhắc rồi mới mua hai căn nhà kia.

[4] 190000 tệ: Khoảng 630 triệu.

“Bất động sản là gì? Sau này hai căn nhà này sẽ là của tôi sao?” Lý Thục Vân vừa mừng vừa ngạc nhiên hỏi.

May mà mình không chọn hai ngôi nhà trên thị trấn phải đóng bất động sản kia. Người như Lý Thục Vân, chắc chẳng muốn đóng bất động sản đâu nhỉ… Trần Cảnh Đường lại lấy ra một chứng chỉ tiền gửi[5]: “Đây là hai mươi nghìn tệ[6], cũng là của chị. Ngoài cái này ra thì mỗi tháng, ba nghìn tệ vẫn sẽ được chuyển vào thẻ của chị như trước.”

[5] Chứng chỉ tiền gửi (Certificate of deposit): Là một loại giấy tờ có giá, do ngân hàng phát hành, có lãi suất cao hơn các khoản tiết kiệm thông thường.

[6] 20000 tệ: Khoảng 66 triệu.


Lý Thục Vân quả thật mừng đến choáng váng. Đời này trong tay bà ta chưa từng có tiền tiết kiệm, bây giờ vừa có nhà lại vừa có chứng chỉ tiền gửi, dĩ nhiên phấn khởi vô cùng. Chỉ là tự dưng lại cho bà ta nhiều tiền như vậy… Tuy rằng bà ta thiếu hiểu biết, cũng biết Mạnh Kiến Kim sẽ chẳng vô duyên vô cớ lại cho bà ta tiền, trừ khi… trừ khi họ đã ly hôn.

Lý Thục Vân cứ tưởng rằng nếu mình ly hôn thật thì nhất định sẽ không sống nổi, thậm chí còn từng nghĩ, nếu ngày đó đến thật thì phải đi thắt cổ trước cửa nhà của Mạnh Kiến Kim. Nhưng hồi nãy Trần Cảnh Đường đưa cho bà ta những thứ đó, lại khiến bà ta cảm thấy ly hôn cũng chẳng có gì to tát.

Hoá ra bà ta không hề khó chịu như mình vẫn tưởng.

“Đây là chứng nhận ly hôn của chị và Mạnh Kiến Kim.” Trần Cảnh Đường lại nói.

Lý Thục Vân cầm chứng nhận ly hôn, bỗng nhiên hỏi: “Tôi không biết chữ, những thứ cậu đưa cho tôi lúc này đều là thật cả chứ?”

“Tất nhiên là thật.” Trần Cảnh Đường nói một cách cam đoan.

“Vậy thì tốt…” Lý Thục Vân cầm một tờ chứng nhận nhà, lại lấy chứng chỉ tiền gửi ra, “Cái này cậu đưa cho Mạnh Ân.”

Trần Cảnh Đường có chút kinh ngạc, ngay sau đó bật cười: “Không cần đâu chị Lý, Mạnh Ân là con trai của Mạnh Kiến Kim, hai người ly dị cậu ấy cũng được chia tài sản, có một căn nhà ở thành phố S, còn có một ít tiền nữa. Chị cũng biết đấy, nhà ở thành phố S có giá hơn nhà ở đây.”

“Vậy thì tốt rồi.” Lý Thục Vân ngơ ngẩn nhìn những thứ trước mặt mình.

“Chị Lý, những thứ này đều đứng tên chị, sổ tiết kiệm cũng có mật mã, nhưng chị vẫn nên cất giữ cẩn thận thì hơn.” Trần Cảnh Đường nhắc nhở. Lần trước anh đến tìm Lý Thục Vân bàn việc ly dị thì phát hiện, người nhà của Lý Thục Vân đối xử với bà ta chẳng hề thân thiết, rõ ràng coi bà ta không khác gì máy rút tiền và người giúp việc. Nếu để họ biết Lý Thục Vân có tiền có nhà, chưa biết chừng sẽ lừa Lý Thục Vân cạn kiệt – lại nói, Lý Thục Vân thật sự rất dễ lừa. Trước kia nếu Mạnh Kiến Kim tìm người lừa Lý Thục Vân ly hôn thì hoàn toàn có thể chẳng cần cho Lý Thục Vân một xu.

Có điều nếu bản thân Lý Thục Vân bằng lòng như vậy thì anh cũng không ngăn được… Có một số người lại cứ thích tự hạ mình.

“Tôi biết rồi, tôi đi xem nhà của mình có được không?” Lý Thục Vân hỏi.

“Tất nhiên là được.” Trần Cảnh Đường lập tức đáp.

Nhà rất đơn sơ, nhưng bên ngoài trang bị cửa chống trộm rất dày. Lý Thục Vân cất túi hồ sơ mà Trần Cảnh Đường đưa vào trong góc, bấy giờ mới cầm chìa khoá và chứng chỉ tiền gửi đi. Về nhà, trên đường còn hào phóng mua năm cân táo và năm cân quít.

Bỗng nhiên Trần Cảnh Đường cảm thấy Hàn Trọng Viễn chỉ cho bà ta phần số lẻ, còn lại mua nhà cho bà ta là một quyết định hết sức đúng đắn. Mà Mạnh Kiến Kim, trước kia không nghĩ cách ly dị chắc cũng vì hiểu Lý Thục Vân, cảm thấy có thể hoàn toàn nắm giữ bà ta trong lòng bàn tay chăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận