Ân Hữu Trọng Báo

“Em nhìn ai?” Hàn Trọng Viễn tức giận nhìn Mạnh Ân.

“Đó là anh họ em.” Mạnh Ân nhỏ giọng nói, cậu không biết Lý Văn có biết mình không, nhưng cậu thì không muốn qua lại với Lý Văn.

“Anh họ em? Em đừng có gặp cậu ta.” Hàn Trọng Viễn càng dứt khoát hơn, “Mỗi tháng anh đều gửi tiền cho mẹ em, còn mua cho bà ấy hai ngôi nhà nữa, em không cần lo cho bà ấy.”

“Em biết.” Mạnh Ân gật đầu. Thỉnh thoảng Hàn Trọng Viễn sẽ nói chuyện của mẹ cho cậu nghe, cậu cũng biết một ít về tình hình của mẹ. Chí ít thì, cậu biết mẹ cậu vẫn chưa từng đến tìm cậu.

“Biết rồi thì tốt.” Hàn Trọng Viễn không nói thêm nữa, đồng thời nhớ lại một số chuyện có liên quan đến người anh họ này của Mạnh Ân – đời trước Mạnh Ân từng kể rằng mình có một người anh họ rất tài giỏi giúp phụng dưỡng mẹ mình, mà hàng tháng cậu đều sẽ gửi cho anh họ một ít tiền, nhỏ thì mấy trăm, nhiều thì một hai nghìn.

Người anh họ đó, chắc là cái gã này nhỉ? Vừa để Lý Thục Vân làm osin miễn phí cho gã, còn vừa để Mạnh Ân gửi tiền cho gã… Hạng người như vậy, không tiếp xúc là tốt nhất.

Đại học Z thông báo kết thúc đăng kí, hôm sau sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, nhưng Mạnh Ân lại rảnh rang ở nhà, vì Hàn Trọng Viễn đã tìm người làm giả chứng cứ sức khoẻ cậu không tốt.

Sự đối xử đặc biệt như thế, nếu đổi thành trước kia thì nhất định sẽ khiến Mạnh Ân khó lòng thích ứng. Nhưng bây giờ cậu đã quen rồi, cũng học được cách tự mình thích nghi – tuy cậu được hưởng đối xử đặc biệt, nhưng dù gì cũng chả làm hại đến người khác, tất nhiên cũng không cần để ý.

Thật ra cậu có hơi tiếc, vì cậu vẫn rất muốn được thử cảm giác làm lính một lần, muốn sờ vào súng, rèn luyện cơ thể một chút.

Giờ thì cậu không có cơ hội sờ súng, cũng chỉ có thể ở nhà rèn luyện cơ thể.

Hàn Trọng Viễn cực kì để ý đến sức khoẻ của mình, nên có sắm một số dụng cụ thể hình trên ban công nhà mới. Mà mấy dụng cụ này, bây giờ Mạnh Ân còn dùng nhiều hơn Hàn Trọng Viễn.

Mỗi ngày Hàn Trọng Viễn đều phải đi khu sản xuất để ý tới tình hình của công nhân và vận hành thử máy móc, còn phải sắm sửa đủ loại vật tư. Tuy không phải đi xã giao nhưng cũng bận bịu cực kì, ngoài chuẩn bị ba bữa một ngày ra thì Mạnh Ân cũng không cần làm gì khác, thậm chí vì buổi trưa Hàn Trọng Viễn đều về nhà ăn nên ngay cả việc đưa cơm cũng giảm bớt.

Cậu rảnh rỗi quá, bèn bắt đầu tập luyện những dụng cụ thể hình kia. Cậu chuyển một chiếc tivi ra ban công, khi thì vừa đạp xe đạp vừa xem tivi, khi thì vừa học tiếng Anh vừa tập cơ bụng…

Không có ai dạy cậu, cậu cũng chẳng dám tập luyện quá sức, nhưng cũng kiên trì bền bỉ, dĩ nhiên cơ thịt trên người săn chắc hơn rất nhiều, thậm chí vì lần nào tập xong cậu cũng đi tắm, tiện thể trát một lớp sữa dưỡng thể mà Trịnh Kỳ mua ở nước ngoài về, nên da trắng hơn rất nhiều.

Tất cả những điều này khiến Hàn Trọng Viễn hết sức hài lòng, nhưng lại khiến Mạnh Ân trở thành một sinh vật lạ khi trở lại trường.

Hai mươi ngày huấn luyện quân sự khiến tụi con trai không biết chống nắng trong lớp đều đen như than, dù một số ít con gái khá là để ý thì vẫn bị sạm đi đôi chút. Thế mà Mạnh Ân ở nhà được Hàn Trọng Viễn nuôi, gần như không phơi nắng, qua ba tháng thì da dẻ lại trắng bóc…

“Cậu ấy là ai thế? Sao chưa trông thấy bao giờ?”

“Nghe nói có một cậu bạn sức khoẻ không tốt, không đi tập quân sự.”

“Không cần tập quân sự á… Sướng thế.”

“Sức khoẻ không tốt? Sao tớ chả thấy sức khoẻ cậu ta có chỗ nào không tốt cả?”



Lúc nhìn Mạnh Ân, vẻ mặt của sinh viên trong lớp khác nhau, có mấy người tính tình cởi mở, lập tức tò mò hỏi Mạnh Ân: “Sao cậu không đi tập quân sự?”

“Sức khoẻ tớ không tốt lắm.” Mạnh Ân nói, còn hỏi thêm thì sẽ không biết phải nói gì nữa.

Dù sao Hàn Trọng Viễn không muốn cho cậu tiếp xúc với người khác, cậu cũng chẳng biết phải làm sao để tiếp xúc với người khác, thế thì không tiếp xúc luôn cho xong.

“Cậu ấy bị dị ứng.” Cậu bạn mà Mạnh Ân từng gặp trong phòng ở dạo trước tới ngồi bên cạnh Mạnh Ân, giải thích giúp Mạnh Ân, lại quay đầu lại nói với cậu, “Hai người còn lại trong phòng của bọn mình rất thân nhau, cậu không về phòng, tớ làm gì cũng một mình hết, sau này bọn mình đi học chung nhé? Như vậy tìm phòng học cũng dễ hơn.” Họ đều là sinh viên mới, không biết giảng viên của từng môn hay phòng học ở đâu cả, rõ ràng có người đi chung sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Được.” Mạnh Ân hơi chần chừ, sau đó gật đầu, đồng thời nhìn tên của đối phương viết trên bìa sách – Tôn Minh Đạt.

Đại học khác Trung học hoàn toàn, hàng ngày họ không cần phải dậy sớm, không cần phải làm nhiều bài tập, thậm chí ngay cả lúc đi học không nghe giảng, giảng viên cũng sẽ không lườm giống như hồi Trung học. Điều này khiến rất nhiều người thư thả, ở một vài tiết học không quan trọng, trong giảng đường lớn, bên dưới đầy người thì thầm nói chuyện, chơi điện thoại.

Tất nhiên, dù sao họ cũng là sinh viên Đại học năm nhất, vì thế không có ai cúp tiết cả, không nghe giảng cũng chỉ là số ít, chẳng qua tất cả mọi người đều thích ngồi cuối lớp, cuối cùng lại khiến mấy hàng ghế đầu thường xuyên vắng tanh.

Lại là một tiết chính trị tư tưởng học chung với các lớp khác, Mạnh Ân và Tôn Minh Đạt đến muộn, chỗ ngồi phía sau đều đã kín hết, chỉ còn lại ba bàn đầu. Cậu quan sát tình huống trước mắt, sau cùng chọn ngồi ở giữa bàn thứ ba, Tôn Minh Đạt cũng ngồi cạnh cậu.

Chưa được bao lâu thì có một người ngồi xuống cạnh họ. Mạnh Ân nhìn một cái, mới phát hiện ra là Lý Văn.

Nhận ra Lý Văn thì cậu quay mặt đi ngay, song Lý Văn lại hoàn toàn không nhận ra cậu, nhất thời khiến Mạnh Ân vừa mừng lại vừa thấy hơi mất mát.

Lý Văn và cậu không cùng lớp, nhưng vì hai lớp hay học chung, nên phòng ở cũng gần nhau, Mạnh Ân đã gặp Lý Văn nhiều lần rồi, chỉ là hai người chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

“Cậu học lớp 1 hả? Tôi nghe nói thành tích thi Đại học của cậu rất tốt, sao lại muốn học ngành này? Có phải điền nhầm đúng không?” Bỗng nhiên Lý Văn lên tiếng.

Nhiều người không phải tự nguyện học khoa này, chỉ là một số người chấp nhận, một số người lại không chấp nhận, Lý Văn chính là kiểu sau. Trường học có thể chuyển khoa, nhưng làm thủ tục rất rắc rối, hơn nữa còn yêu cầu thành tích chuyên ngành phải cực kì xuất sắc. Chính vì như vậy nên mấy hôm nay có thể nói Lý Văn vẫn luôn “tụng kinh” học bài, đồng thời còn muốn tìm một người cùng cố gắng với mình. Đúng lúc ấy, qua lời mà chủ nhiệm nói với cả lớp, gã biết được sự hiện hữu của Mạnh Ân – sinh viên có thành tích thi Đại học tốt nhất trong khoa của họ.

Lý Văn không tin người có thành tích cao như thế lại cam lòng học thú y, chắc chắn người này đã đánh giá sai lực học của bản thân nên mới điền nhầm nguyện vọng.

“Tôi thích ngành này.” Mạnh Ân đáp, thật ra cậu rất thích khoa này, hướng học tập của họ thiên về nghiên cứu, cậu có thể yên ổn học được rất nhiều kiến thức.

“Cậu thích cái khoa này?” Lý Văn ngạc nhiên nhìn Mạnh Ân.

“Đúng thế, tôi thích động vật.” Mạnh Ân đáp.

Lý Văn nhìn Mạnh Ân bằng ánh mắt dành cho kẻ ngu, một lúc lâu sau mới hồi thần lại: “Đúng là động vật rất dễ thương, đáng tiếc gia cảnh nhà tôi không tốt, trong nhà kì vọng rất lớn vào tôi, nên tôi sẽ cố gắng chuyển chuyên ngành.”

“Ừm.” Mạnh Ân gật đầu, nhưng không bình luận gì về lời nói gia cảnh không tốt của Lý Văn. Tuy quần áo trên người Lý Văn không đắt, nhưng là nhãn hiệu đồ thể thao gần như ai ai cũng biết, từ đầu đến chân kiểu gì cũng phải mấy trăm tệ.

Phản ứng của Mạnh Ân quá nhạt nhẽo, khiến Lý Văn hơi nghẹn họng, nhưng gã không hề tức giận mà trái lại vẫn cười, nói chuyện bài vở với Mạnh Ân.

Lần này gã đến bắt chuyện cùng Mạnh Ân, ngoài muốn hỏi chuyện chuyên ngành ra, thì đúng là còn có một nguyên nhân khác, đó chính là gã phát hiện Mạnh Ân không giàu thì cũng sang.

Tụi sinh viên bên cạnh gã cơ bản chưa đến hai mươi, không có tâm tư gì cả, thấy Mạnh Ân không cần huấn luyện quân sự, không cần ở nội trú thì thái độ đối với Mạnh Ân cũng không tốt, lại hoàn toàn xem nhẹ bối cảnh thân phận của Mạnh Ân. Nhưng gã thì khác! Tuy gia cảnh Lý Văn bình thường, nhưng lại nghiên cứu rất nhiều về các nhãn hiệu nổi tiếng, cũng rất có hiểu biết với xe, mà Mạnh Ân… Quần áo bình thường Mạnh Ân mặc đều là nhãn hiệu nổi tiếng, mà gã còn từng trông thấy Mạnh Ân ngồi xe rời đi mấy lần liền.

Chiếc xe kia trông chả đẹp đẽ gì cho cam, nhưng chắc chắn giá trị không hề nhỏ!

Nhất định Mạnh Ân này có gia cảnh không bình thường. Lý Văn đã quyết định muốn tạo quan hệ với cậu, cho dù mai sau chuyển khoa, cũng không thể từ bỏ mối quan hệ này.

Mấy hôm nay người gần gũi nhất với Mạnh Ân là Tôn Minh Đạt, nhưng dù có là Tôn Minh Đạt thì ngoài đi học chung ra, hai người cũng có rất ít những trao đổi khác. Điều này khiến cậu hoàn toàn không biết phải ứng phó với Lý Văn ra sao, bấy giờ có thể nói là cả người mất tự nhiên.

Cả người Mạnh Ân mất tự nhiên, một cô bạn ngồi sau cậu cũng thầm lè lưỡi một cái, sau đó lặng lẽ cầm điện thoại chụp mấy tấm hình.

Cái người nghe nói là bạn trai của Mạnh Ân đó bảo cô để ý đến toàn bộ tình hình của Mạnh Ân, ít nhất một tiếng phải gửi cho hắn một bức ảnh, vừa nghe đã biết là một tên biến thái. Hôm qua vì Mạnh Ân qua lại với Tôn Minh Đạt mà cô đã bị yêu cầu phải điều tra Tôn Minh Đạt rồi, bây giờ lại nhảy ra một Lý Văn…

Cô có phần thương cảm Mạnh Ân, còn có một chút khinh thường hành động của bản thân mình. Mỗi lần nghĩ đến cái người thích làm theo ý mình đó, rồi đến khi phát hiện mấy vệ sĩ vẫn theo bên cạnh Mạnh Ân, nếu như cô không làm việc chăm chỉ thì sẽ bị phát hiện ngay.

Lại một lần nữa bị gán mác biến thái, Hàn Trọng Viễn thấy người trong hình là Lý Văn thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại rời mắt vào chiếc máy trước mặt mình.

Smartphone đã định trước là sẽ vang danh toàn thế giới, chưa đầy mấy tháng nữa là có thể tung ra thị trường rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui