Cuối cùng cái tát kia vẫn không đánh xuống, mà dừng lại ở nơi cách lỗ tai vài phân.
Bởi vì tiếng gõ cửa đã vang lên.
“Cộc cộc” hai tiếng, thấy không có ai trả lời, ba Châu ở ngoài cửa mới lên tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hạo Hạo, ngủ sớm đi con, đừng chơi game muộn quá.”
Châu Gia Hạo trước mặt như tỉnh lại trong giấc mộng, cậu nhìn Châu Cẩm, chậm rãi buông cánh tay xuống.
Châu Cẩm đẩy cậu ra, cảm giác sau lửng chảy một tầng mồ hôi, khi cô leo lên giường, bàn tay vẫn còn hơi run rẩy.
Cô cuộn mình vào trong chăn, quay mặt với bức tường, vùi sâu vào bên trong.
Hôm nay Châu Gia Hạo khác với mọi ngày, vẻ mặt cậu sâu xa khó lường, khiến Châu Cẩm thật sự sợ hãi.
Nhác thấy bên trong mãi không có ai lên tiếng, ba Châu ở ngoài cửa thở dài, rồi đi về phòng mình.
Châu Gia Hạo ngồi trước màn hình máy tình, mở âm lượng trò chơi lên mức cao nhất, đã vậy còn nối micro nói chuyện với đám bạn. Thỉnh thoảng lại mắng một câu tục tĩu, con chuột trong tay bị cậu bấm đến ồn ào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm cuộc người lại, cô không biết mình đã trằn trọc đến mấy giờ, cuối cùng đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
*
Ngày hôm sau lại là một ngày thời tiết u ám, Châu Cẩm còn chưa mở mắt đã lờ mờ nghe được tiếng mưa rơi tí tách. Cô tỉnh lại từ rất sớm, khi trời vẫn còn chưa sáng. Trùng hợp là bữa nay mây đen giăng kín, rèm cửa sổ kéo chặt không một tia sáng có thể lọt qua.
Trong phòng rất tối, rất im ắng, cô lọ mọ xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Địa hình ở chợ Dịch Sơn rất hẹp, sau khi Châu Cẩm xuống xe buýt thì đi bộ đến trường. Suốt chặng đường giẫm lên những vũng nước, khoảng cách chưa tới vài trăm mét mà quần và giày thể thao của cô đều ướt hết cả rồi.
Lúc này vẫn chưa đến bảy giờ, cô đến căng-tin ăn sáng trước.
Cùng bạn cùng bàn trở về lớp học trước khi bắt đầu giờ tự học buổi sáng. Khi cô đi đến trước cửa lớp, không ngờ lại thấy Châu Gia Hạo đang đứng ở đó.
Bao nhiêu năm nay, Châu Cẩm chưa từng nhìn thấy cậu học tiết tự học buổi sáng bao giờ.
Thời cấp hai, Châu Gia Hạo thức thâu đêm để chơi game, buổi sáng ngủ nướng, bèn nổi giận với ba mẹ Châu nói không đi học. Sau đó, không biết ba mẹ đã tìm lý do gì để xin nghỉ cho cậu, từ đó về sau thầy chủ nhiệm cũng không yêu cầu chuyên cần của Châu Gia Hạo ở giờ tiết tự học buổi sáng nữa.
Có thể thấy cậu xuất hiện ở trường vào lúc bày giờ thế này, Châu Cẩm cảm thấy không thể tin được.
Tóc Châu Gia Hạo nhuộm màu cà phê, ngông nghênh đứng ở đó, đồng phục trường không mặc đàng hoàng, phía sau còn dùng bút vẽ linh tinh, viết cả chữ vào. Cậu là khách hàng thường xuyên trong danh sách thông báo, là học sinh hư hỏng mà ai học ở Nhị Trung đều từng nghe nói đến.
Trước giờ Châu Cẩm không để Châu Gia Hạo đến tìm cô, nếu được thì hãy giả vờ như hai người xa lạ.
Mà hôm nay muốn tránh cũng không tránh được, người ta đã đứng ở trước cửa chặn cô rồi, không ngang qua đó thì không vào lớp học được.
Bạn cùng bàn về lớp trước, cô thì liều mình đi lên trước.
Cô không mở miệng, Châu Gia Hạo cũng đứng ở chỗ đó.
Thực ra vẻ ngoài của cậu giống ba Châu, chỉ thấy mỗi khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, nhưng tính cách thật sự không khiến người ta yêu thích.
Quả nhiên, cậu ngẩng đầu, liếc mắt quan sát Châu Cẩm, lại là vẻ mặt vênh vênh váo váo đó.
“Có chuyện gì?” Châu Cẩm dự định đánh nhanh rút gọn, bất lực chủ động mở lời.
“Ha ha.”
Cậu cười mỉa mai, giống như chế giễu cô là người đầu hàng trước.
Châu Gia Hạo lấy từ trong túi ra vài đồng tiền lẻ, sau dó rút ra một tờ năm mươi đồng, ba tờ mười đồng đưa cho Châu Cẩm.
“Ba mẹ bảo em đưa cho chị, phí sinh hoạt của tuần sau.” Cậu nhướng mày, ý bảo cô nhận lấy.
Châu Cẩm nhanh chóng cầm lấy tiền, hệt như một cơn gió. Ngón tay chạm vào tay cậu, cảm giác đụng chạm đó, nhanh đến nỗi giống như nó chưa từng xảy ra.
“Cảm ơn.” Châu Cẩm gật đầu với cậu, nở nụ cười qua loa.
Không đợi cậu trả lời, cô đã quay người đi vào lớp.
Trên bàn cô chất cao sách giáo khoa và bài tập, nếu như cúi đầu núp ở phía sau, ở bên ngoài cửa sẽ không thể nhìn thấy bên này.
Châu Cẩm bò lên bàn đếm tiền, rồi lấy ra một cuốn vở ghi chép, lật tới trang cuối cùng, kẹp tiền vào bên trong.
Bạn cùng bàn Mạnh Hiểu Đường sau khi thu xong bài tập Ngữ Văn tối hôm qua, bèn ôm trở về chỗ của mình.
Cô ấy mượn một phần bàn học của Châu Cẩm, sau đó để vở bài tập qua đó. Rồi lại giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Châu Cẩm, đó là bạn trai cậu hả? Tớ gặp qua cậu ấy, là đàn em học lớp mười.”
“Không phải.” Châu Cẩm nhanh chóng phủ nhận.
“Vậy đó là ai thế? Đẹp trai như vậy, thật không phải bạn trai câu?” Mạnh Hiểu Đường thò đầu qua, ánh mắt nghiên cứu.
“Người không quan trọng, tờ không có bạn trai.”
Châu Cẩm nói xong thì bắt đầu đọc sách.
Mạnh Hiểu Đường ngây ngốc, nhỏ giọng “ồ” một tiếng, cũng không bắt chuyện nữa.
Nhưng Châu Cẩm không biết rằng Mạnh Hiểu Đường chỉ xem những lời cô nói là đang giận dỗi với bạn trai, không hề tin lời phủ nhận của cô.
Thế là khi trên lớp ồn ào truyền tin cô và tên côn đồ yêu nhau, đã là chuyện của mấy ngày sau rồi.