Sự tức giận trong ngực đốt cháy lên não, thậm chí Châu Cẩm còn muốn mắng chửi không nể nang ai.
Cô đã chịu đủ tâm trạng nắng mưa thất thường, lâu lâu lại nổi giận đùng đùng này của Châu Gia Hạo rồi.
Theo Châu Cẩm thấy, Châu Gia Hạo chẳng qua là muốn lấy cô để trút giận, thấy cô dễ bắt nạt, thế là cảm thấy không vui bèn về nhà trút hết lửa giận lên người cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Gia Hạo ở ngoài cửa vô cớ gây sự, mà ba mẹ Châu ở phòng khách chẳng ai lên tiếng ngăn cậu lại.
“Châu Cẩm, em bảo chị ra ngoài, tốt nhất chị nhanh một chút.” Cậu uy hiếp: “Em đếm đến mười, chị còn không ra, em sẽ đạp cửa đi vào.”
Câu nói này đã thật sự giẫm trúng nối đau của Châu Cẩm, dù có tức giận ra sao cũng đã đè nén xuống, cô cúi đầu.
Cô không nói lời nào, nhanh chóng mặc lên người bộ đồ ngủ.
“Cạch”, khóa cửa đã được mở ra từ bên trong, trong hơi nước nóng khắp phòng, khuôn mặt non nớt của Châu Cẩm lộ ra.
Châu Cẩm ôm quần áo bẩn, chặn ở trước ngực, duy trì một khoảng cách nhất định với Châu Gia Hào.
Dù là ánh sáng có u ám thì làn da của cô vẫn rất trắng sáng. Những giọt nước nhỏ chưa được lau chùi vương trên cổ và xương quai xanh, đang lắc lư muốn rơi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm còn chưa kịp mở miệng hỏi cậu tại sao lại quấy rối cô, đã thấy ba mẹ Châu đứng phía sau Châu Gia Hạo, vẻ mặt phức tạp nhìn cô chăm chú.
“Sao vậy?” Cô sững người, chậm rãi hỏi.
Lúc này Châu Gia Hạo không nói gì nữa, lùi lại một bước, nở nụ cười như có như không nhìn Châu Cẩm.
“Châu Cẩm, con đang quen một người vớ va vớ vẩn ở bên ngoài rồi?”
Ba Châu lạnh lùng chất vấn.
Châu Cẩm ngây người.
Bốn người im lặng đứng đối diện nhau, bầu không khí trở nên đóng băng.
Châu Gia Hạo nhún vai: “Là thật ạ. Chung Nghiên Tề, ba mẹ đều biết phải không?”
“Ở Dịch Sơn có ai mà không biết anh ta?” Mẹ Châu ở một bên nhướng mày trả lời.
“Chị con dây dưa không rõ với anh ta, đã bị con bắt gặp hai lần rồi, đều vào lúc nửa đêm cả.” Châu Gia Hạo nói tiếp.
Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm Châu Cẩm, vẻ mặt ngông cuồng, khóe miệng cong lên, dường như đang khiêu khích cô.
Châu Cẩm ôm lấy đống quần áo trong người, cánh tay dùng sức túm chặt, như đang tìm chỗ để chống đỡ.
“Con không có.” Lần nữa lên tiếng giọng nói cô đã khàn đi, cô thấp giọng phản bác.
“Chung Nghiên Tề đã nói rồi, chị con là một trong những người phụ nữ của anh ta.”
Châu Gia Hạo cố ý bẻ gãy ý tứ trong câu nói của Chung Nghiên Tề, sau đó bịa ra thành một câu chuyện khác.
Ba Châu ở bên cạnh tức giận quát, muốn tiến lên đánh Châu Cẩm, bạt tay hệt như một cơn gió ập đến.
Châu Cẩm nghiêng người lùi về bên trong nhà vệ sinh, chân giẫm lên những nền gạch ướt nhẹp.
Châu Gia Hạo thấy vậy bèn dùng cánh tay chặn ba Châu lại.
Khuôn mặt ba Châu đỏ bừng, ông chỉ Châu Cẩm: “Hạo Hạo nói có phải thật không?”
Đôi mắt ông trừng to, nhìn thẳng về phía Châu Cẩm, vẻ mặt rất dữ tợn.