Ăn khuya

Cảm giác xâm lược chợt ập tới. Thân hình anh cao lớn, cánh tay đặt trên vai cô, quan sát cô từ trên cao.
 
Ánh sáng cửa sổ kính chiếu vào nửa khuôn mặt anh, ánh sáng bên trên chìm chìm nổi nổi. Chung Nghiên Tề rũ mắt, ánh nhìn thản nhiên, con ngươi trong trẻo.
 
Châu Cẩm nâng mắt lên, ánh nhìn lưỡng lự lướt qua khuôn mặt anh. Cô chú ý dưới cằm anh đã mọc lên những sợi sâu nhỏ, dưới mắt đã có quầng thâm, giống như không nghỉ ngơi tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chung Nghiên Tề mặc áo sơ mi trắng, so với ngày thường ăn mặc quần đùi áo thun thì có vẻ nghiêm chỉnh không ít.
 
Trên thực tế, khoảnh khắc này Châu Cẩm chợt có cảm giác mọi chuyện đã dược định sẵn kết cục, hệt như trái tim buồn rầu lơ lửng bấy lâu nay cuối cùng đã rơi xuống đất.
 
Cô cố gắng ngăn lại cảm giác mâu thuẫn hỗn loạn này.
 
Chung Nghiên Tề cong môi, trêu chọc cô: “Trốn học?”
 
Biểu hiện của anh hệt như chuyện hơn một tháng trước chưa từng xảy ra.
 
Dường như anh vẫn là người đàn ông phức tạp khiến người ta khó nắm bắt kia. Thỉnh thoảng ở trước mặt anh, cô vẫn như một đứa trẻ bình thường bị trêu đùa.
 
Châu Cẩm cũng muốn thể hiện như mình không sao.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mím môi, cố nặn ra nụ cười, nhỏ giọng trả lời: “Nếu là tiết thể dục thì không tính là trốn học nhỉ?”
 
Những môn học âm nhạc, thể dục trước giờ vẫn không được xem trọng quá nhiều, dù có học ít đi một hai tiết cũng chẳng sao cả. Đây chính là nhận thức chung của các học sinh.
 
Chung Nghiên Tề cũng nghe ra được trong lời nói của Châu Cẩm có ý chễ giễu.
 
Khóe mắt có hơi thả lỏng, đã không còn căng cứng như ban nãy nữa. Anh gật đầu, thể hiện sự tán đồng.
 
Nói chuyện ở trước cửa văn phòng của lãnh đạo không phải là một địa điểm, một thời cơ tốt. Châu Cẩm đối mặt với Chung Nghiên Tề, dùng lưng đẩy cửa ra, lùi về sau hai bước, đi vào hành lang nối tiếp.
 
Nhưng ánh mắt của cô vẫn nhìn về anh, đôi mắt lay động nói không ra cảm xúc, như đang mời anh cùng đi vào. 
 
Chung Nghiên Tề biết ý.
 
Anh lấy tay chống cửa, cũng nghiêng người đi vào.
 
Hành lang nối dài là không gian hơi khép kín, ánh sáng không còn mạnh nữa. Lúc này sẽ chẳng có ai đến đây nên vô cùng yên tĩnh.
 
Châu Cẩm im lặng một lúc, vẫn không kìm được, tò mò hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
 
Cô dựa vào tường, nâng mắt nhìn Chung Nghiên Tề. Chiếc cổ thon dài, đồng phục trường rộng thùng thình khiến cô càng thêm gầy guộc.
 
“Tôi đến bắt người trốn học.” Chung Nghiên Tề tùy tiện đáp lời, vẫn là nụ cười giễu cợt như cũ.
 
Xem ra anh không muốn chính diện trả lời Châu Cẩm.
 
Cô nhạy bén cảm nhận được, chợt cảm thấy mất hứng đối với câu trả lời của anh, cũng như đối với hành vi của mình.
 
Châu Cẩm cúi đầu.
 
Cô cho rằng bản thân ngu ngốc đến lạ thường, làm ra những chuyện không thích hợp.
 
Lúc này, chuông điện thoại của Chung Nghiên Tề đột ngột vang lên, xé rách bầu không khí ngột ngạt này.
 
Châu Cẩm nghiêng đầu, không nhìn anh.
 
Chung Nghiên Tề nhìn màn hình điện thoại, anh không bắt máy ngay, mà đợi chuông điện thoại vang lên hồi lâu mới chậm rãi nhấn nghe.
 
“Ừ.”
 
“Sắp rồi.”
 
“Anh đợi ở đó, lát nữa tôi sẽ qua.”
 
Mỗi câu trả lời của Chung Nghiên Tề đều rất ngắn gọn súc tích, cảm xúc mất kiên nhẫn càng thêm rõ ràng.
 
Sau đó, anh cúp điện thoại, nhìn sang Châu Cẩm, nói ngắn gọn: “Tôi còn có việc, đi trước đây, cô cũng về đi.” 
 
Châu Cẩm gật đầu, không nói câu nào nữa, quay người biến mất khỏi dãy hàng lang dài.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui