Hai tiết buổi chiều là thầy Đổng chủ nhiệm lớp, vừa vào đến lớp thì mặt ông đanh lại, ánh mắt sắc bén nhìn quanh.
Ông gõ bàn, lấy hai tờ giấy A4 trong tập tài liệu ra.
Trước mắt vẫn chưa công bố xếp hàng thành tích, chỉ có thống kê điểm số. Ông hắng giọng, bắt đầu tổng kết “tình hình cuộc chiến” của kỳ thi giữa kì này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng như những gì Châu Cẩm dự đoán, điểm môn toán của cô đã thấp hơn bình thường mười mấy điểm. Đây cũng là nguyên nhân khiến cô rớt xuống hạng hai trong lớp.
Thầy Đổng không khiển trách cô, mà lướt qua sự thụt lùi của cô, tiếp tục phê bình những người khác.
Nhưng vì như vậy càng khiến cô cảm thấy xấu hổ hơn.
Cả một buổi chiều, cô chìm đắm trong sự phủ nhận bản thân và hoài nghi, khó thoát ra được.
Cho đến giờ cơm tối, Châu Cẩm cũng không có tâm trạng đến căng-tin ăn cơm. Ánh đèn sáng chưng trên đỉnh đầu, đám mây trôi trên bầu trời hoàng hôn ngoài cửa sổ, cô ngồi một mình trong lớp học, viết viết vẽ vẽ những đề làm sai trên cuốn tập.
Viên Trĩ đứng ở trước bàn gọi cô hai tiếng, cô mới nâng mắt lên nhìn.
“Hôm nay là thứ sáu, cậu đừng học tiết tự học buổi tối nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy kéo ghế của Mạnh Hiểu Đường bên cạnh, ngồi bệt xuống.
“Tớ không đi.” Châu Cẩm cúi đầu, từ chối: “Tớ thi không tốt, muốn ở lại phòng học xem sách.”
Sau khi Viên Trĩ nghe xong chỉ biết lắc đầu, rồi vỗ cánh tay phải đang viết chữ của cô.
“Thì thoải mái lần này thôi. Ngày mai thứ bảy cậu có thể học cả ngày lận.” Cô ấy cười trêu ghẹo: “Cậu mà còn học nữa sẽ thành tên ngốc mất.”
Châu Cẩm dừng bút lại, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
Quả thực cô có phần thất thần, nếu cứ như vậy, rất khó đảm bảo được hiệu quả của tiết tự học tối nay.
Lúc này, Viên Trĩ lại cố gắng bổ sung: “Các cậu ấy nói đi ăn đồ nướng. Nếu không được, thì cậu có thể ăn xong rồi về học cũng được.”
Nghe đến hai chữ “đồ nướng”, tim Châu Cẩm rung lên.
“Được.”
Cô mất khống chế, đồng ý.
*
Lần trước đến tiệm đồ nướng và hoành thoánh của Lão Chung Dã là vào ngày đầu thu cuối hạ, lúc đó Chung Nghiên Tề đang dựa người vào cửa hút thuốc, trước mặt là những làn khói nghi ngút. Mà giờ đây đã vào đông, tiệm đồ nướng bắt đầu đến mùa ế khách, trong tiệm chỉ có vài bàn, đã không còn tiếng ồn ào náo nhiệt như trước nữa.
Một nhóm bọn họ được xếp ở chiếc bàn gần quầy thu ngân.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, đồng thời bỏ xuống vài dĩa rau trộn.
Bạn trai của Viên Trĩ, Ô Gia Tân cười híp mắt hỏi: “Chị ơi, lại tặng bọn em nhiều đồ vậy à?”
Thân hình nhân viên phục vụ thấp bé, nhìn tuổi tác cũng không lớn lắm, nghe xong thì ngại ngùng gật đầu trả lời: “Anh Bảy đã dặn qua, nếu tụi em đến thì chị nhớ chăm sóc một chút.”
Cô ấy cầm thực đơn họ đã chọn lên, nói tiếp: “Chị cũng không biết ngày thường anh Bảy tặng tụi em cái gì, nên lấy một ít rau trộn.”
Sau khi Châu Cẩm nghe xong, cảm thấy hơi kỳ lạ, không biết Chung Nghiên Tề thân thiết với bọn họ từ khi nào, thậm chí còn căn dặn nhân viên phải chăm sóc cho họ.
Nào ngờ, Ô Gia Tân và Viên Trĩ cũng ngây người.
Ô Gia Tân xác nhận lại: “Anh Bảy nói vậy thật ạ?”
Nhân viên phục vụ gật đầu, rồi mang đơn gọi món ra sau bếp.
Muốn tiếp tục tra hỏi nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, Ô Gia Tân im lặng.
Viên Trĩ suy nghĩ chốc lát, rồi nhìn sang Châu Cẩm.
Châu Cẩm thấy khó hiểu.
“Châu Cẩm… Có một chuyện tớ vẫn chưa hỏi cậu, lần trước anh Bảy giữ cậu lại nói gì vậy?”
Trong lòng Châu Cẩm bỗng căng thẳng. Rõ ràng cô và Chung Nghiên Tề không có gì cả, nhưng lại không muốn nói với người khác.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Không nói gì cả. Lúc đó tớ bị mảnh chai quẹt xước da, anh ấy tiện đường đưa tớ đến bệnh viện thôi.”
Ô Gia Tân ở một bên khoa trương phản bác lại: “Không phải chứ! Anh Bảy chẳng quan tâm đến ai cả, vậy mà cũng có lúc tốt bụng thế à?”
Châu Cẩm khẽ ho: “Thật đó.”
Ô Gia Tân quay lưng về trước cửa, duỗi thẳng người, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
“Khi nào thì tôi không có lòng tốt rồi?”
Giọng nói người đàn ông vang lên từ phía sau.
Nói xấu người khác bị họ bắt tận tay, Ô Gia Tân chầm chậm quay đầu, cười gượng gạo.