Chỉ thấy Chung Nghiên Tề đứng ở trước cửa, tay phải xách một chiếc túi đen, áo sơ mi được mở bung hai khuy áo, lộ ra đường xương quai xanh xinh đẹp.
Quần áo anh nhăn nhúm, mái tóc cũng rối loạn, trên mặt còn có vết hằn.
Châu Cẩm nhìn chằm chú ở chỗ đó, cảm thấy anh có chút đáng yêu lạ thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà khi Chung Nghiên Tề nhìn sang cô, hai mắt chạm nhau, trái tim cô lại run rẩy bác bỏ khả năng này đi.
Mắt anh cụp xuống, chắc là vừa mới ngủ dậy.
Chung Nghiên Tề bịt miệng ngáp, bước vào trong quầy tiếp tân.
“Thời gian tự học buổi tối, trốn học?”
Anh nở nụ cười, cố ý nhấn mạnh hai chữ “trốn học”.
“Không có, thứ sáu mà, nên bọn em tính xả stress một chút!” Viên Trĩ tiếp lời.
Nhưng người khác khó hiểu, cho rằng một người bận rộn như Chung Nghiên Tề hôm nay rảnh rỗi nên mới bắt chuyện với đám nhóc bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ thầy gò má Châu Cẩm đỏ ửng khó che giấu được, có cảm giác như bị người ta bắt quả tăng vậy.
Cô rất ít khí cúp học, mỗi một môn học đều xem trọng như nhau, nhưng không ngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà đã bị Chung Nghiên Tề bắt gặp những hai lần.
Dù trước khi đến cô đã cảm giác được sẽ đụng mặt, nhưng không ngờ anh lại lấy “trốn học” ra để trêu ghẹo cô.
Đương nhiên, những người khác nghe không hiểu, đây là “bí mật” thuộc về hai người họ.
Châu Cẩm cúi đầu, dùng đũa chọc cơm trong chén.
Chung Nghiên Tề vứt áo khoác lên ghế, ngồi xuống quầy tiếp tân kiểm tra một lúc rồi mới đi ra.
Anh kéo chiếc ghế trống ở một bên, ngồi xuống bên cạnh Châu Cẩm.
Bên cạnh có một người đàn ông, không gian bỗng trở nên chật hẹp. Chung Nghiên tề duỗi thẳng chân, quần anh chạm vào đùi cô. Trong lúc anh đưa tay duõi chân, Châu Cẩm bất giác nín thở.
Những bạn học cùng bàn cũng ngạc nhiên với cách làm của Chung Nghiên Tề, nhưng chỉ dám tỏ vè kinh ngạc, chứ không dám mở miệng hỏi.
“Không cần để ý đến tôi, mấy người nói chuyện đi.”
Chắc Chung Nghiên Tề cũng biết hành vi của mình không được thích hợp, nhưng trước giờ anh đều làm việc theo tâm ý của mình, muốn làm gì thì làm đấy, cũng chẳng rảnh rỗi quan tâm người khác có thoải mái tự nhiên hay không.
Anh kẹp điếu thuốc, dùng môi ngậm chặt.
Khi rút từ trong túi ra chiếc bật lửa, khuỷu tay anh không cẩn thận chạm vào phần hông của Châu Cẩm, khiến cô run lên. Chung Nghiên Tề cảm nhận được bèn dừng lại động tác, khẽ liếc nhìn cô, khóe môi anh nở nụ cười nhàn nhạt khó ai phát hiện được.
Châu Cẩm kéo ghế muốn dời sang bên cạnh một chút, nhưng vì không gian quá chật chội, dù có dời cũng chẳng dời được bao xa.
Lục khắp túi nhưng Chung Nghiên Tề vẫn không tìm được bật lửa.
Anh nhăn mày, ánh mắt tìm kiếm trên bàn.
Quả nhiên, trên hộp thuốc màu đỏ ở góc bàn có một chiếc bật lửa.
Chủ của nó nhận ra ánh mắt của Chung Nghiên tề, bèn đưa qua cho anh: “Anh Bảy, cho anh.”
Giữa hai người còn được ngăn cách bởi nhiều người nữa, thế là Châu Cẩm nhận lấy trước.
Cô nghiêng người đưa bật lửa cho Chung Nghiên Tề.
Đó là một chiếc bật lửa rất bình thường, ở cửa hàng tiệm lợi bán ba đồng một chiếc, vỏ ngoài màu xanh nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay trắng nõn của Châu Cẩm.
Chung Nghiên Tề rũ mắt nhìn lại, hàng lông mi dài che đi ánh mắt của anh.
Anh không đưa tay nhận lấy, cũng không nói gì, chỉ hơi cúi đầu đối mặt với Châu Cẩm.
Khoảng cách rất gần, Châu Cẩm có thể cảm nhận được bộ râu của anh, và cả khuôn hàm góc cạnh kia nữa.
Những người xung quanh không lên tiếng, bầu không khí trở nên im ắng kỳ lạ. Dưới tình huống này, nếu không làm gì nữa sẽ khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh vô cùng ngượng ngịu.
Chung Nghiên Tề chăm chăm nhìn Châu Cẩm, dường như muốn xuyên vào trong suy tư của cô.
Khoảnh khắc đó, cô đã hiểu được ý của anh.
Trái tim cô lơ lửng, nhấn xuống chiếc bật lửa, “phụt” một tiếng đốm lửa bật ra. Cô cẩn thận đưa nó đến gần anh, chỉ thấy thuốc lá được đốm lửa đó đốt cháy, rồi tỏa ra một làn khói, bay bổng trong không trung.
Chung Nghiên Tề ngậm đầu thuốc, bởi vì dùng sức mà hai má hơi hóp vào.
Tay trái anh cầm điếu thuốc, hít sâu một hơi, phun ra một làn khói thuốc nghi ngút.
Châu Cẩm buông ngón tay cái nhấn bật lửa ra, đốm lửa chợt tắt.