Ăn khuya

Vì ngược sáng nên không nhìn rõ diện mạo, nhưng có thể thấy được cậu ấy đang mặc đồng phục trường, ôm một chồng bài tập trong lòng. Thân hình gầy ốm nhưng rất to lớn, nên trông nổi bật hơn thầy Đổng với thân hình nhỏ bé.
 
Đối phương cười ngại ngùng, nói xin lỗi: “Là như thế này ạ, hôm đó là sinh nhật anh họ em, đúng lúc hôm đấy em và Châu Cẩm vừa mới học xong tiết tự học, nên em dẫn cậu ấy cùng qua đó.”
 
Chủ nhiệm Thịnh muốn nói lại thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nam sinh thấy vậy vội vàng bổ sung: “Chủ nhiệm Thịnh, em xin lỗi. Em biết trẻ vị thành niên sẽ không được vào những nơi như vậy. Nhưng vì có người anh trong nhà mời nên em không nghĩ nhiều. Em chấp nhận viết bản kiểm điểm, đảm bảo lần sau sẽ không để chuyện như vậy phát sinh nữa.”
 
Giọng điệu của cậu ấy thành khẩn, khoé miệng nở nụ cười, dáng vẻ khiến người ta khó lòng chối từ.
 
Châu Cẩm chắc chắn bản thân không quen biết cậu ấy, càng không thể cùng cậu ấy đến quán bar. Cậu nói như vậy, có lẽ là đang giải vây giúp mình chăng?
 
Cô không dám chắc chắn, chỉ đành giữ im lặng nhìn những người khác phản ứng như thế nào.
 
Chủ nhiệm Thịnh dường như đã tin rồi. Thành tích học tập của Tống Việt có thể nói là top một, top hai của khối mười hai, là người phát triển toàn diện mọi mặt, rất được các thầy cô yêu thích.
 
Khuôn mặt Châu Gia Hạo nghiêm lại: “Đừng có ăn nói lung tung ở đây, anh là ai?”
 
Thái độ của cậu ác liệt, không hề xem trọng thầy cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt chủ nhiệm Thịnh càng ngày càng tệ, có chút mất kiên nhẫn muốn nổi cáu. Thầy Tưởng chủ nhiệm lớp của Châu Gia Hạo rất biết quan sát sắc mặt người khác, lập tức kéo Châu Gia Hạo ra ngoài.
 
“Chủ nhiệm Thịnh, tôi nhất định sẽ bảo em ấy viết bản kiểm điểm, xem xét lại bản thân.”
 
Châu Gia Hạo muốn vùng vẫy, nhưng thầy Tưởng sức lực lớn hơn giữ chặt lại.
 
Văn phòng trở lại sự yên tĩnh, những giáo viên khác đều dựng tai theo dõi chuyện xảy ra bên này.
 
Chủ nhiệm Thịnh không làm khó hai người, chỉ giả vẻ khiến trách Tống Việt vài câu rồi quay người rời đi.
 
“Thưa thầy, không cần liên lạc với ba mẹ em nữa đâu ạ.” Lúc này Châu Cẩm mới lên tiếng: “Thực sự chỉ là hiểu nhầm, là chị em cãi nhau mà thôi. Em trai em nói năng thiểu cẩn trọng. Ba mẹ em làm việc rất vất vả, em không muốn vì chuyện này mà khiến họ phiền lòng.” 
 
Châu Cẩm hơi cúi đầu, mi mắt rũ xuống, che đi cảm xúc trong đáy mắt.
 
Thầy Đổng là một người thầy dạy mấy chục năm nên rất nhạy bén với công việc của học sinh. Vẻ mặt của ông vốn dĩ vừa tin vừa không tin, nhưng khi được lời nói này cũng chỉ chẳng nói năng gì cả.
 
Thầy cô vẫn luôn đồng ý cho học sinh ưu tú một chút tin tưởng và cơ hội.
 
Tống Việt ở bên cạnh chớp thời co: “Vậy thầy Đổng, bọn em về lớp trước đây ạ.”
 
Hai người đi ra khỏi văn phòng thì tiết thứ tư đã vào học được một lúc rồi.
 
“Thật ngại quá, làm chậm trễ mất giờ lên lớp của cậu.” Châu Cẩm nghiêng đầu nhìn nam sinh: “Cậu là?”
 
“Tống Việt.” Cậu tự giới thiếu.
 
Tống Việt rất cao, Châu Cẩm chỉ đến bả vai cậu. Cậu có đôi mắt hai mí, khoé mắt hơi nhếch lên, khi nói chuyện còn để lộ ra một chiếc ranh nanh.
 
“Cậu chính là Tống Việt?” Châu Câm nghi ngờ.
 
“Đúng đó.” Cậu ấy cười, một lúm đồng tiền ẩn hiện trên má.
 
Châu Cẩm biết người này. Vào năm lớp mười một, Tống Việt đã chuyển từ trường trung học quốc tề đến dây, từ đó về sau thành tích vẫn luôn được xếp ở hàng đầu, gần như liên tục đứng hạng nhất của khối. Bạn cùng bàn Mạnh Hiểu Đường thường xuyên nhắc đến cậu, tai Châu Cẩm nghe đến thuộc luôn rồi.
 
Cậu không phải kiểu nam sinh chỉ biết học hành, ngược lại còn thường xuyên tham gia nhiều hoạt động thể dục thể thao, các loại vận động, cuộc thi diễn thuyết, đâu đâu cũng từng có bóng dáng của cậu.
 
Nhưng lớp của Tống Việt ở lầu ba, vả lại Châu Cẩm cũng bị tắc nghẽn tin tức, bản thân lại không thích đi lại lung tung, vậy nên một năm hơn chưa từng nhìn thấy người thật.
 
“Nhưng tại sao cậu lại giúp tớ nói dối?” Châu Cẩm thăc mắc.
 
Trên hành lang rất yên tĩnh, thấp thoáng có tiếng giảng bài của giáo viên. Hai người đi mãi đi mãi đến cầu thang ngã rẽ giao thoa giữa lầu ba và lầu bốn.
 
Bước chân dừng lại ở bên cửa sổ, gió lạnh thổi qua, mái tóc Châu Cẩm có chút rối loạn, che đi đôi mắt.
 
“Cộp” một tiếng, Tống Việt đưa tay đóng cửa lại. 
 
Cậu ấy nhếch khoé miệng, trả lời câu hỏi của Châu Cẩm: “Cũng không hẳn là nói dối, quả thực tớ đã nhìn thấy cậu.”
 
Tống Việt chớp mắt, vẻ mặt trêu trọc.
 
“Thứ bảy tớ đến Seabed có chút chuyện, khi lên lầu hai đúng lúc nhìn thấy cậu đi phía trước tớ.” Cậu ấy giải thích.
 
Châu Cẩm hiểu ra rồi. Châu Gia Hạo nói “cùng đàn ông đến quan bar” là nói hôm thứ sáu cậu uống say, Châu Cẩm đi đón cậu. Nhưng trùng hợp là thứ bảy Tống Việt cũng tình cờ gặp được cô. Vì vậy đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
 
Có lẽ Tống Việt ý thức được Châu Cẩm không nói thật, nhưng cậu không vạch trần, thậm chí còn giúp cô giải vây, hoá giải sự gượng gạo.
 
“Cảm ơn cậu.” Châu Cẩm mỉm cười, thành khẩn nói với cậu ấy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui