Châu Cẩm vì mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ, lần nữa tỉnh lại, đồng hồ treo trên trường đã chỉ bảy giờ rưỡi. Thời gian mê man ngủ trôi qua thật nhanh, cô thoát ra khỏi cái ôm bá đạo của anh, chạy thật nhanh tới phòng vệ sinh để thay y phục.
Bước đôi chân trần trên sàn nhà, gấp gáp tới mức không có thời gian mang giày.
Giấc ngủ của Chung Nghiên Tề vốn đã ít lại còn không sâu, bị cô làm tỉnh giấc cũng ngồi dậy. Vẻ mặt phiền muộn xoa xoa hàng lông mày anh tú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm đang ở trong nhà tắm cởi quần áo và vệ sinh cá nhân.
Có tiếng gõ cửa, cô quay đầu lại thì thấy Chung Nghiên Tề đang dựa vào cửa với cơ thể chỉ mỗi chiếc quần ngủ.
Anh khoanh tay, uể oải hỏi: “Muộn rồi à?”
Giọng điệu có chút hả hê.
Châu Cẩm trừng mắt nhìn anh, mặc kệ trong miệng vẫn còn kem đánh răng, nói: “Không phải vì anh hả.”
Tóc cô được buộc bằng sợi dây thun cuộn thành một cục to để lộ ra chiếc cổ thon thả. Nhìn trẻ trung có sức sống hơn bình thường rất nhiều.
Chung Nghiên Tề nhận được lời buộc tội mạnh mẽ từ phía cô, sau đó anh nhận ra điều gì đó rồi miễn cưỡng gật đầu tán thành ý kiến của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó anh bày ra dáng vẻ an ủi như chuộc lỗi: “Đã như vậy lát nữa tôi đưa cô đi.”
Châu Cẩm kinh ngạc nhìn sang, thấy nụ cười của anh, quay lại nhỏ giọng nói: “Cũng không tệ lắm.”
Sắp bước vào cuối tháng mười một, đường phố càng thêm vắng vẻ, cơn gió thổi khiến những tán cây va vào nhau tạo nên những tiếng xào xạc. Dự báo thời tiết hôm nay nói có khả năng sẽ có tuyết rơi, mới sáng sớm mà bầu trời đã trở nên xám xịt u ám.
Sau ba năm học trung học, Châu Cẩm không bao giờ trốn học. Đây là lần đầu tiên cô tới muộn, cái cửa số hai bình thường vẫn đông ngưòi qua lại nay vắng tanh. Cô chạy thật nhanh qua cổng trường để kịp tiếng chuông đầu tiên bắt đầu giờ học, đều không có thời gian để cảm ơn Chung Nghiên Tề.
*
Buổi chiều lại có tiết của thầy Đổng, trước khi chuông reo vài phút, thầy bước vào lớp với cuốn sách trên tay, ra lệnh cho các bạn học phải quay lại vị trí chỗ ngồi của mình.
“Kết quả kiểm tra đã có, lần này có đề liên hợp giữa sáu trường, thứ hạng cũng đã được công khai trên bảng.” Người đàn ông trung niên vỗ mạnh lên bàn: “Vì vậy có những ngưòi, các em rốt cuộc là trình độ như thế nào, đều có thể nhìn thấy.”
Thầy Đổng băn khoăn nhìn những gương mặt non nớt phía dưới, giọng điệu nghiêm trọng: “Sắp tới kì thi cuối kì rồi, đề thì liên hợp lần này có quan trọng bao nhiêu, các em tự mà ước lượng. Thông qua thành tích tôi có thể thấy được ai là người thực sự nỗ lực, ai là ngưòi giả bộ nỗ lực.”
Châu Cẩm cúi đầu, cầm bút viết viết vẽ vẽ lên cuốn tập.
Sau đó, thầy Đồng hắng giọng nói: “Chiều mai, cán bộ cao cấp sẽ tổ chức một cuộc họp lớn trên hội trường cho phụ huynh, sau khi kết thúc phụ huynh sẽ về các lớp học đề họp giữa kì và lãnh thành tích của các em.”
“Yêu cầu của tôi là, không cần biết các em có tiến bộ hay thụt lùi, ít nhất thì ba hoặc mẹ của các em phải tới tham dự!” Thầy dừng lại một lúc rồi nói: “Đương nhiên, cả hai cùng tới thì càng tốt.”
Châu Cẩm nghe thấy, cánh tay đột ngột dừng lại.
Thầy Đồng không nói thêm gì nữa, chuông báo vào học cũng vang lên, ông mở sách vào bắt đầu giảng bài.
Ông đứng trên bục giảng, Châu Cẩm phía dưới đang cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Lúc này họp phụ huynh, cô biết tìm đâu ra phụ huynh bây giờ? Bí mật sẽ bị lộ mất.
Không thể liên lạc với ba mẹ Châu, nếu không lời nói dối hôm qua sẽ bị vạch trần mất, thầy Đồng rất thích cùng phụ huynh nói chuyện, gặp mặt khó tránh sẽ tìm hiểu tới cùng.
Cuốn tranh bày ở trước mặt, bức tranh Hải lưu gió mùa gì đó, trong mắt Châu Cẩm đều biến thành những nét cong phức tạp không quy tắc, quấn thành một vòng, một chữ cô cũng không đọc được vào đầu.
Trong lòng cô bồn chồn lo lắng, nhưng bề ngoài lại phải mang vẻ bình tĩnh.
Mạnh Hiểu Đường cảm giác được người kế bên đang thần trí đi hoang, cô nghiêng ngưòi qua nhỏ tiếng hỏi: “Có phải vì không thi tốt mà khó chịu phải không?”
Cô ấy không nhìn được sắc mặt khác thường của Châu Cẩm, tiếp tục nói: “Không lẽ ba mẹ sẽ la rầy vì cậu bì tuột một hai hạng sao?”
Châu Cẩm trầm mặt một lúc, vẻ mặt như kiểu không có chuyện gì xảy ra.
Cô vặn mở nắp bút bi rồi đặt nó sang một bên phải, rồi nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là không, anh ta...không quá quan tâm thành tích của tớ.”
Anh ta? Không quan tâm thành tích?
Lời nói thật kì lạ, Mạnh Hiểu Đường kỳ lạ nhìn cô một cái, ý muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
*
Hôm nay từ lúc Châu Cẩm trở về nhà đã trở nên không ổn, cô nhìn chằm chằm Chung Nghiên Tề một cách trầm ngâm, vào trúng thời điểm chạm mắt với ánh mắt anh, thỉnh thoảng do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Chung Nghiên Tề giơ tay tắt đèn ngủ, phòng ngủ bị bao vây bởi bóng tối âm trầm.
Anh thực sự rất khó để vô giấc, nên cần phải có khoảng không cực kỳ yên tĩnh, phải khi thật mệt mỏi mới có thể có được giấc ngủ say.
Châu Cẩm và anh cùng nằm trên một chiếc giường, đắp cùng một chiếc chăn, lật qua lật lại sẽ phát ra tiếng sột soạt, mái tóc xõa ra đôi lúc cọ vào cổ và xương quai xanh của Chung Nghiên Tề.
Trong lòng cô chất chứa bao nhiêu là chuyện, không nói mà cứ ôm mãi thế thế này khiến cô vô cùng khó chịu.
Sau khi Châu Cẩm không nói năng gì trở mình, Chung Nghiêm Tề đề tay cô xuống, cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay.
Anh nhanh chóng nói, có chút muộn phiền nói: “Còn ngọ nguậy nữa thì ra đối diện ngủ.”
Đối diện là phòng khách, bởi vì không có người thường xuyên lui tới nên đến cả đồ dùng hàng ngày cũng không có.
“Tôi...”
Chung Nghiên Tề đợi một lúc lâu, thấy cô vẫn im lặng, không đợi được nữa mà nói.
“Cô sao vậy?” Lời anh nói mang theo chút nguy hiểm: “Tốt nhất là cô phải có chuyện gì lớn.”
Châu Cẩm trước giờ đều chưa từng thấy anh như thế, có chút con nít nói ra, còn nở nụ cưòi, trong tim cũng không còn nặng nề nữa.
“Chiều mai anh bận không?” Cô cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu có chút do dự.
Trong màn đêm, Chung Nghiên Tề mím môi, dùng cánh tay đè lên mắt, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ngày mai trường tôi có buổi họp phụ huynh.” Châu Cẩm có chút xấu hổ, tiếp tục bổ sung: “Thầy giáo nói là bắt buộc phải có phụ huynh đi họp.”
Sự trầm lặng lan rộng, Chung Nghiên Tề không nói gì. Nếu như không có cảm nhận được hơi thở bên tai có lẽ Châu Cẩm đã nghĩ rằng anh đã đi ngủ.
“Hửm?” Anh di chuyển cơ thể, quay qua chỗ Châu Cẩm, tiếp tục nhích lại gần trong bóng tối và hỏi: “Là muốn tôi làm ba cô?”
Chung Nghiên Tề thẳng thừng nói ra, Châu Cẩm tức giận khi thấy anh lấy bản thân ra làm trò đùa, không nhẫn nại nói: “Còn lâu anh mới phải.”
Tim cô đập nhanh, chóp mũi cũng nhóm chút mồ hôi.
“Vậy tôi không đi.” Anh trịnh trọng từ chối.
Châu Cẩm không nhẫn nại, không nghĩ ra được cách để cầu xin anh, không nhịn được bao lâu đành nói: “Anh đi đi mà, tôi đảm bảo chỉ có một lần này thôi.”
Hai người đều mặc đồ ngủ, thân thể phía dưới tấm chăn lông cừu mồ hôi đã đổ ra.
“Vậy cô kêu một tiếng nào?” Trong câu nói mơ hồ của anh có ý tứ sâu xa.
Tay nắm chặt chăn, Châu Cẩm không nhẫn nại nói: “Anh....”
Cô không nói nữa, càng không muốn thỏa hiệp, bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh khó hiểu.
Chung Nghiên Tề đại khái cảm nhận được điều thú vị, cũng trở nên hài lòng.
Châu Cẩm nghe thấy anh hừ cười, ngầm đồng ý: “Biết rồi.”