Từ sau khi Chung Nghiên Tề đáp ứng chuyện đi họp phụ huynh, lòng Châu Cẩm vẫn luôn bay bổng, không hạ xuống được.
Buổi sáng ngày thứ ba cô trải qua trong tâm trạng bồi hồi lo lắng. Buổi trưa nghỉ ở phòng học, Châu Cẩm phát hiện bạn học trong lớp đã dần rối loạn, tâm tư của mọi người đều nóng lòng đặc biệt.
Ngày thường cô sẽ không vì chuyện này mà phân tâm, cũng đã bị truyền nhiễm chút sốt ruột rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khoảng thời gian đó, Viễn Trĩ có đến lớp tìm Châu Cẩm, hẹn cô buổi chiều chạy ra ngoài nhân lúc đang họp phụ huynh. Châu Cẩm định sẽ giữ kín mối quan hệ giữa cô và Chung Nghiên Tề, thế là nghĩ cách từ chối lời hẹn của cô ấy.
Viên Trĩ thắc mắc, còn muốn truy hỏi nguyên nhân, nhưng đã bị vài câu nói của Châu Cẩm đuổi đi.
Châu Cẩm cảm thấy bản thân dạo gần đây dường như đang ngồi trên cáp treo, tâm trạng thấp thỏm, không tìm được mặt đất bằng phẳng để đáp xuống.
“Ba mẹ tớ bận đi làm, vốn dĩ không muốn đến, không ngờ thầy Đổng trực tiếp gọi điện cho họ.” Lớp phó học tập ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Việc sáu trường thi chung với nhau đã bị thầy ấy nói một cách nghiêm trọng, ba tớ nghe xong trực tiếp xin đơn vị nghỉ phép rồi.”
Sợ sẽ làm ồn đến những học sinh đang nằm trên bàn nghỉ ngơi, Mạnh Hiểu Đường cũng nhỏ giọng nói: “Lần này, xếp hạng trong khối lớp chúng ta không phải hạng nhất, Lão Đổng tức chết rồi. Thầy ấy thích mặt mũi như vậy, làm sao có thể chịu được việc thành tích lớp mình dạy còn kém hơn cả một giáo viên trẻ tuổi.”
“Nghe nói Tống Việt không những hạng nhất, mà còn xếp hạng nhất trong sáu trường nữa.”
Châu Cẩm nghe vậy cũng cảm thấy vui mừng thay cho cậu ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rồi cô lại nghĩ đến thành tích của mình, không kìm được mà buồn bã. Thầy Đổng chắc chắn sẽ vì vấn đề tụt dốc mà tìm phụ huynh nói chuyện, mà tính tình của Chung Nghiên Tề lại tệ như vậy, hai người sẽ không cãi nhau đấy chứ?
Trong tình trạng lo lắng này, tiếng chuông hết giờ nghỉ vang lên.
*
Buổi chiều trước khi đi đến cuộc họp phụ huynh, Chung Nghiên Tề đã nhận được điện thoại của ba mình, Chung Quốc Cường. Ông ở đầu dây bên kia mệnh lệnh cho Chung Nghiên Tề về Hải Thượng Lan Đình một chuyến, giọng điệu khiến anh không thể từ chối.
Hải Thượng Lan Đình là một khu biệt thự nhỏ với ba mặt giáp biển, cách xa trung tâm thành phố, ba Chung và ông nội Chung mấy năm gần đây đều rất ít khi ra khỏi nhà.
Khi anh vào nhà, ba Chung đang trêu đùa chim ở phòng khách.
Vẻ mặt Chung Nghiên Tề rất lạnh nhạt, không có nụ cười, vừa nhìn đã biết mất kiên nhẫn.
Chung Quốc Cường hơn năm mươi tuổi, thân hình cao gầy, rất biết cách ăn mặc nên nhìn ông chỉ khoảng bốn mươi tuôit. Thứ người làm ăn nghiên cứu nhất chính là phong thuỷ, tài vận. Ông đặc biệt đắm chìm trong đó, mọi thứ trong nhà từ vật dụng gia đình đến một tấm gương, vị trí đặt chúng đều có cách nói. Ông đeo mỗi mặt phật trên cổ, trên tay còn đeo hai chuỗi ngọc, nhìn rất thành kính.
"Về rồi à.” Chung Quốc Cường liếc mắt nhìn Chung Nghiên Tề, trầm giọng trách cứ: “Con thật là một người bận rộn đó, ba muốn gặp con một lần có phải đặt lịch hẹn trước không?”
Chung Nghiên Tề ngồi trên sô pha, rót một tách trà cho mình, vẻ mặt vô hồn nói: “Nếu ba đã biết thì lần sau đừng đột xuất gọi con về nữa.”
“Con!” Chung Quốc Cường trợn mắt, ném thức ăn cho chim vào trong lồng, nói: “Thằng con bất hiếu.”
Mùi vị trà Phổ Nhĩ len vào trong mũi, Chung Nghiên Tề không uống, mà chỉ cầm tách trà lắc tới lắc lui.
“Ba không nói mấy chuyện vô dụng này với con nữa.” Ba Chung hừ nhẹ: “Chuyện trước đây ba dặn con làm, con đã làm xong chưa?”
“Không có.”
“Cái tên khốn này…” Chung Quốc Cường dùng sức đập mạnh tay xuống bàn: “Con thật là mọc đủ lông đủ cánh rồi…”
Chung Nghiên Tề đặt tách trà lên bàn, nước trà tràn ra một ít, nói: “Được rồi.”