Ăn khuya

Anh đứng dậy, đầu gối chạm vào mép bàn trà, “cốp” một tiếng, nhưng anh giống như không cảm nhận được đau đớn, ngay cả mày cũng nhăn lấy một cái.
 
“Làm xong rồi.” Anh nói: “Đây là lần cuối, sau này đừng tìm con làm mấy chuyện này nữa.”
 
“Không tìm con thì tìm ai?” Ba Chung chau mày, giọng nói lạnh lùng: “Người ta vừa mới về Hồng Thành, để con đi chăm sóc một chút thì đã làm sao? Con quên là lúc đó con một tiếng Tiểu Man, hai tiếng Tiểu Man rồi à?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Lúc đó?”
 
Ánh mắt Chung Nghiên Tề lạnh xuống, dường như có thể làm đóng băng mọi thứ, giọng nói của anh cũng đột ngột trầm xuống: “Ý ba là nói lúc con mười một tuổi à?”
 
“Con…” Chung Quốc Cường muốn nói lại thôi, cũng cảm thấy bản thân nói nhiều rồi, bèn nuốt trở về.
 
Cuộc gặp chia tay trong không vui.
 
Khi bước lên xe, Lý Tịnh nhìn qua từ gương chiếu hậu ở phía trước, phát hiện sắc mặt Chung Nghiên Tề không được tốt lắm.
 
“Anh Bảy, anh không sao chứ?”
 
Chung Nghiên Tề nhắm chặt mắt, dựa người vào ghế, vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tịnh vừa khởi động xe vừa hỏi: “Vừa nãy bác sĩ gọi điện đến hỏi dạo gần đây có cần qua đó không?”
 
Sau vài giây im lặng, anh mở mắt, trong mắt là cảm xúc bí ẩn đang cuộn trào.
 
Chung Nghiên Tề nói: “Tối nay đi, bảo anh ta đến Seabed.”
 
Khi Lý Tịnh lái xe chạy vội đến Nhị Trung đã có hơi muộn, trước cửa đã đỗ đầy xe, chặn cứng đường Nghênh Hải.
 
Chung Nghiên Tề nhìn đồng hồ, căn dặn: “Dừng ở đây đi.”
 
“Vẫn còn một đoạn nữa.”
 
“Không cần, tôi đi qua đó.” Anh nói.
 
Anh đẩy cửa chuẩn bị bước xuống xe, chợt dừng lại, quay đầu hỏi: “Tôi mặc như vậy vẫn tạm được phải không?”
 
Trên người anh là áo sơ mi trắng cổ đứng, bên dưới mặc quần thể dục màu đen, khiến khí chất không còn nặng nề nữa, mà nhiều thêm phần trẻ trung.
 
Lý Tịnh gật đầu chắc chắn.
 
Chung Nghiên Tề nhớ lại thời cấp hai, cấp ba xa xôi của bản thân, lúc đó Chung Quốc Cường đến họp phụ huynh cho anh, anh luôn hy vọng ba mình có thể ăn mặc chỉnh tề, nói chuyện làm việc lịch sự một chút, đừng để bị mất mặt trước người khác.
 
Mà Chung Quốc Cường thời trẻ không để ý đến quá nhiều chi tiết nhỏ, không những ăn mặc tuỳ tiện, mà còn rất thích đeo dây chuyền vàng, đã vậy còn để lộ ra hình xăm trên cánh tay, kết quả khiến bạn học và phụ huynh lúc đó đều rất sợ ông.
 
Nghĩ đến đây, Chung Nghiên Tề bật cười, cảm thấy bản thân suy nghĩ hơi nhiều rồi.
 
*
 
Hai giờ chiều, phụ huynh lần lượt đến trường, các bạn học đều dẫn ba mẹ mình đến hội trường lớn, người đợi trước cổng dần ít đi.
 
Châu Cẩm đứng ở phía dưới bảng thông báo, càng đợi thì càng thất vọng.
 
Không lẽ Chung Nghiên Tề nói lời không giữ lời?
 
Hoàn cảnh yên tĩnh khiến người ta gia tăng thêm nỗi ưu buồn này. Cô mặc đồng phục trường, không ngờ trong ngày đông vẫn đổ mồ hôi.
 
“Châu Cẩm?”
 
Cô nghe được âm thanh thì ngẩng đầu.
 
Tống Việt và một ngươi đàn ông trung niên đứng ở không xa.
 
Châu Cẩm chào gọi cậu ấy, rồi quay sang chào ba cậu: “Cháu chào chú.”
 
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt nheo lại, ngay cả nếp nhăn cũng xuất hiện. Thân hình của ông ấy hơi mập mạp, Tống Việt lại rất gầy gò, nhìn không giống nhau lắm.
 
“Nghe nói cậu hạng nhất à?” Châu Cẩm nói: “Chúc mừng cậu nha.”
 
Đối phương gãi đầu, giống như có chút ngại ngùng, khi mím môi để lộ ra má lúc đồng tiền nhàn nhạt.
 
“Phụ huynh của cậu vẫn chưa đến à?”
 
Châu Cẩm đang không biết trả lời ra sao, đúng lúc chủ nhiệm lớp của Tống Việt xuất hiện, ở trước cửa giục cậu ấy vào trong, thế là hai người tạm biệt nhau.
 
Buổi họp bắt đầu lúc hai giờ rưỡi, bây giờ dã hai giờ hai mươi tám phút, Châu Cẩm cảm thấy Chung Nghiên Tề thật sự không đến rồi.
 
Cô chậm rãi quay người, cố gắng bỏ qua nỗi thất vọng trong lòng, bắt đầu suy ngẫm nên làm sao giải thích với thầy Đổng.
 
“Châu Cẩm.”
 
Có người gọi tên cô ở phía sau, là giọng nói dễ dàng phân biệt nhất.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui