Càng gần dịp cuối năm, bầu không khí trong lớp học càng trở nên rạo rực, hơi thở ngày lễ tết rất nồng đậm.
Hai tuần trước giáng sinh, các hoạt động mua len về đan khăn quàng cổ bắt đầu sôi nổi trong đám nữ sinh. Vốn chỉ có vài người tham gia, dần dần đã lây lan hơn nửa số học sinh, thậm chí cả học sinh nam cũng muốn gia nhập vào. Tất cả mọi người bắt đầu đan khăn quàng cổ, đắp thêm chút sức sống tươi mới vào những ngày tháng cuối cấp đầy vô vị, khô khan này.
Mạnh Hiểu Đường trước giờ rất thích thú với những chuyện như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy nên ngày ngày Châu Cẩm nhìn thấy cô ấy lên lớp đan, tan học đan, từ sáng đến tối, hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, thậm chí cô ấy còn đan hẳn mấy chiếc màu sắc khác nhau.
Tâm tư của Mạnh Hiểu Đường không đặt ở việc học, nhưng nhân duyên của cô ấy lại rất tốt, các bạn nữ trong lớp thường sẽ tụ tập xung quanh cô ấy.
Thời gian nghỉ giữa giờ, bọn họ ngồi ở vị trí trước sau cô ấy, hoặc là khiêng ghế đến ngồi tụ lại đan với nhau.
“Cô Lục là bị gia đình sắp xếp vào Nhị Trung đó.” Mạnh Hiểu Đường nỗ lực cầm hai cây kim đan trong tay, mà còn không quên chia sẻ tin tức: “Ngay cả thấy hiệu trưởng cũng phải nể mặt cô ấy nữa cơ.”
“Thật á?”
“Đương nhiên rồi, ngày nào tớ cũng thấy cô ấy mặc váy, đeo túi xách hàng hiệu, vừa nhìn đã biết là gia đình có tiền. Chắc cô ấy đi làm chỉ để giết thời gian thôi.” Vẻ mặt Mạnh Hiểu Đường có chút ngưỡng mộ: “Có một lần trước buổi tự học tối, tớ còn nhìn thấy cô ấy bước xuống từ chiếc xe Canyene nữa đó.”
Đám nữ sinh xung quanh bắt đầu ồn ồn ào ào thảo luận, khiến người trầm tĩnh như Châu Cẩm trở nên không hòa đồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trùng hợp vậy sao? Hai người không chỉ quen biết, mà lái chung một kiểu xe?
Suy tư của cô bay bổng, không ngừng phỏng đoán lung tung.
Mạnh Hiểu Đường thấy Châu Cẩm ở bên cạnh lại cầm bút cúi đầu không biết đang nghĩ gì, thế là cô ấy dùng khuỷu tay huýt cô một cái, lại gần hỏi: “Sao cậu còn học nữa vậy?”
“Đúng đó, đang giờ nghỉ thì nghỉ ngơi chút đi.” Lớp phó học tập uyển chuyển khuyên nhủ.
Trong mắt mọi người Châu Cẩm hệt như một chiếc máy phát phiếu, từ sáng đến tối chỉ cần cô ngồi vào bàn học là sẽ cúi đầu đọc sách. Quan hệ giữa cô và bạn bè trong lớp không xa không gần, ngoại trừ vấn đề học tập, thì hầu như không hề nói chuyện với nhau. Mọi người thường xuyên bàn luận sau lưng, cảm thấy cô có chút “cố gắng quá độ”, rất dễ bị phản tác dụng.
Sau khi bị nhắc nhở, cô dừng lại động tác, dường như đang suy nghĩ. Sau đó cô nở nụ cười, đặt bút trong tay xuống, nghiêng người sang phải, muốn gia nhập vào chủ đề thảo luận của bọn họ, nói: “Được thôi, vậy lát nữa tớ học tiếp.”
Cô tỏ vẻ nghiêm túc như vậy khiến mọi người cảm thấy hơi ngại ngùng.
Mạnh Hiểu Đường ngó trái ngó phải, thấy không ai mở lời, chỉ đành tự mình tiếp túc chủ đề này.
Cô ấy nhiệt tình đề nghị: “Vậy cậu cũng học đan khăn quàng cổ đi.”
“Tớ á?” Châu Cẩm chỉ bản thân, rồi xua tay: “Thôi thôi, tớ đan không đẹp.”
Nghe cô nói vậy, Mạnh Hiểu Đường ngược lại càng thêm nghiêm túc: “Đan không đẹp mới phải học chứ, để tớ dạy cậu.”
Những người kia nghe sau đều đồng loạt tán đồng, khuyên Châu Cẩm: “Cùng nhau đan đi, xem như thư giãn sau giờ học.”
“Đúng đó.” Có người nói: “Cậu có thể làm quà tặng cho người khác.”
Có nhiều khi Châu Cẩm dễ mềm lòng, không biết cách từ chối người khác. Hiện giờ thấy mọi người đều nhiệt tình cổ vũ thì cô càng ngại từ chối hơn nữa.
“Được.” Cô gật đầu nói: “Nhưng tớ thật sự không biết, phải nhờ các cậu chỉ bảo rồi.”
Mạnh Hiểu Đường hỏi: “Cậu muốn đan màu gì?”
Châu Cẩm suy nghĩ một lúc, trong đầu bất giác xuất hiện bóng dáng của người đàn ông nào đó. Ngày thường anh luôn mặc những trang phục màu trắng, đen, xám, khí chất lạnh lùng.
“Màu đậm đi.” Châu Cẩm nói có phần hơi bảo thủ.
“Vậy màu đen.” Nói rồi Mạnh Hiểu Đường lấy một cuộn len màu đen từ trong bàn học ra: “Trùng hợp chỗ tớ cò len màu đen nè.”
“Muốn rộng hơn một chút thì cậu chọn kim mười tám.”
Cô ấy nói là làm ngay, lập tức bỏ kim của mình xuống, lấy ra hai cây kim mới bắt đầu tỉ mỉ dậy Châu Cẩm cách đan.
Đây là hoạt động tập thể mà hiếm khi Châu Cẩm tham gia, đột nhiên có cảm giác mới mẻ lạ thường. Còn đan khăn để tặng ai… Đó là chuyện của sau này rồi.
*
Chiều hôm nay, bác sĩ Đổng Lỗi lại chuẩn bị đến Seabed để báo cáo.
“Anh Bảy, bác sĩ Đổng đến rồi.” Lý Tịnh đứng ở cửa nhắc nhở.
Cánh cửa phòng nghỉ khép hờ, để lộ ra một kẽ hở, phát ra một tia sáng.
“Vào đi.” Chung Nghiên Tề cúi đầu, trả lời.
Đổng Lỗi đẩy cửa đi vào đã thấy Chung Nghiên Tề nằm ngửa trên sô pha, chân dài gác trên chỗ dựa tay, chân còn lại để trên đất, khiến thân thể cao lớn của anh trông có vẻ đáng thương.
Chung Nghiên Tề liếc mắt nhìn Đổng Lỗi. Dưới mắt anh đã có quầng thâm, râu cũng đã mọc dài. Đôi lông mày rậm, mái tóc rối bời, đôi mắt hẹp dài mà long lanh, cả người anh trông rất tự do.
Đổng Lỗi khẽ ho, chế giễu: “Nghiên Tề à, lại bao lâu chưa ngủ nữa vậy?”
Anh là đàn anh lớn hơn hai lớp thời cấp ba của Chung Nghiên Tề, hai người đã quen biết nhiều năm. Vì vậy dù là bệnh tình hay là con người này, Đổng Lỗi đều vô cùng quen thuộc.
“Ngủ không được.” Giọng nói anh khàn khàn, không chút sức sống.
“Cậu cứ như vậy là không ổn đâu.” Đổng Lỗi lại không kìm được mà lải nhải.
Chung Nghiên Tề cười mỉa mải: “Cả ngày quan tâm như vậy, anh có mệt không hả?”
Anh nói rất trào phúng, nhưng Đổng Lỗi cũng không tính toán với anh.
“Tình trạng mình như thế nào, cậu còn không rõ à?” Anh ấy nói: “Còn không ngoan ngoãn điều trị, tôi thấy cậu sẽ chết vì mất ngủ trước đấy.”
“Nếu như tôi hết bệnh, chẳng phải anh sẽ thất nghiệp sao.” Chung Nghiên Tề trêu ghẹo.
Sau đó anh dựng thẳng người dậy, dựa vào sô pha, cũng không định che giấu điều gì, trước khi anh ấy đặt câu hỏi thì anh đã thẳng thắn nói: “Còn phải lấy thêm ít thuốc nữa, trước đây tôi uống sắp hết rồi.”
Đổng Lỗi chau mày: “Sao lại hết nhanh như vậy?”
“Tôi thấy hôm nào cậu uống đến chết cũng không biết.” Một lúc sau, thở dài: “Nhanh cai nghiện đi, như vậy thật sự không ổn, sớm muộn sẽ có một ngày cậu không quay đầu lại được nữa đâu.”
Đổng Lỗi nói rất chân thành, mỗi một câu nói đều chất chứa nỗi khổ sở.
Chung Nghiên Tề im lặng, lần nữa mở miệng giọng nói cũng nhẹ bẫng: “Vậy đợi đến hôm đó rồi tính.”
“Không phải trước đây cậu nói với tôi đã dễ chìm vào giấc ngủ hơn rồi sao?”
“Đó là vì hoạt động mệt quá.” Môi Chung Nghiên Tề nhếch lên, dường như chợt nhớ ra gì đó.
Đổng Lỗi mắng: “Cậu cút nhanh đi.”
Anh ấy ngồi xuống, lại trở về vẻ nghiêm túc: “Sau này thì sao? Không có tác dụng nữa rồi à?”
Sắc mặt Chung Nghiên Tề mệt mỏi và lạnh lùng, chầm chậm lắc đầu.
“Chắc là sắp đến ngày đó rồi.”
Nghe được lời này, Đổng Lỗi cũng trở nên im lặng.
Trước khi rời đi, anh ấy nói: “Anh vẫn phải nghĩ cách di chuyển sự chú ý đi, đừng dựa vào thuốc nhiều quá.”
Cánh cửa phòng nghỉ mở ra, Đổng Lỗi đặt tay lên tay nắm, luồng gió lạnh thổi vào trong, thắt cổ một căn phòng đang ấm áp.
Đổng Lỗi nghiêng đầu, miệng phun ra lời nói sắc bén: “Trước khi cậu suy nghĩ thông suốt, chịu nghiêm túc chữa trị, tốt nhất là cậu đừng có chết.”