Người đến có làn da đen ngỏm, mái tóc uốn nhẹ dài ngang vai, mặc một chiếc áo khoác phao dày cộm đứng ở trước cửa phòng bao.
Chung Nghiên Tề cười, mắng: “Cút.”
Châu Cẩm trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đùa giỡn với bạn bè của anh như vậy, nhất thời ngẩn người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông uốn tóc kéo ghế ngồi xuống, cười híp mắt chào hỏi: “Chào.”
“Nhân tiện phỏng vấn một chút em gái sao lại ngốc nghếch đi theo Chung Nghiên Tề vậy?”
“Đây là Châu Xuyên.” Chung Nghiên Tề không chút nể mặt mà chế giễu: “Anh ta thích nói điên nói khùng, đừng quan tâm đến.”
Châu Cẩm mỉm cười, lịch sự giới thiệu bản thân với Châu Xuyên: “Chào anh, em là Châu Cẩm.”
Thấy đối phương hứng thú nhìn mình, lại nhỏ giọng bổ sung thêm: “Cũng không hẳn là suy nghĩ ngốc nghếch.”
Cô trả lời lại câu hỏi ban nãy của anh ta.
Âm lượng của cô rất nhỏ, nhưng vì căn phòng rất yên tĩnh nên hai người đàn ông đều nghe lọt vào tai. Châu Xuyên thấy vậy thì cười sảng khoái, mà Chung Nghiên Tề thì im lặng nhìn Châu Cẩm, rồi nhấp một ngụm nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm vì tiếng cười của anh ta mà đỏ bừng mặt, cũng không nói thêm gì nữa.
Sau đó lần lượt lại có hai người đàn ông đi vào, thêm cô và Chung Nghiên Tề, cả căn phòng tổng cộng có năm người. Những người trưởng thành thường có sự ăn ý không cần phải nói ra, bọn họ dường như đều không tò mò về thân phận của Châu Cẩm, chưa từng truy hỏi cặn kẽ về điều đó. Trông họ rất dễ chung sống, thân thiện, chủ đề nói chuyện trên bàn ăn chưa từng dừng lại, Chung Nghiên Tề trở thành người yên tĩnh nhất trong đám người.
Anh dựa người vào ghế, châm một điếu thuốc, thỉnh thoảng lại vẩy tàn thuốc vào gạt tàn. Thân thể hơi nhếch về phía Châu Cẩm, vai rũ xuống, là bộ dạng thả lỏng thoải mái mà cô chưa từng thấy qua.
Châu Cẩm không ở trong chủ đề nói chuyện của bọn họ, nhưng cũng nghe rất thích thú. Mấy người đàn ông đều lớn tuổi hơn Chung Nghiên Tề, bởi vì rất lâu chưa gặp nên nói nhiều đến tình hình gần đây và những chuyện lúc nhỏ của mình.
Châu Xuyên học đến năm hai đại học thì thôi học, sau đó thì rời khỏi Hồng Thành, tự mình đi gây dựng sự nghiệp. Trước mắt anh ta là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư độc lập, đi khắp nơi trên mọi miền tổ quốc.
“Kiếm được ít quá, cứ như vậy chắc phải đi ăn xin mất!”
Anh ta hít một hơi thuốc lá, ác độc chế nhạo khốn cảnh của bản thân. Rồi lại thay đổi giọng nói nhắc đến mục đích tiếp theo mà mình phải đạt được.
Những người khác dường như đã quen với chuyện này, bật cười, hùa theo câu nói của anh ta: “Làm một tour diễn ăn xin toàn quốc đi, khi nào đến trạm Hồng Thành thì gọi điện cho anh em, bọn tôi nhất định sẽ bỏ cho anh năm đồng.”
“Cút!” Châu Xuyên mắng.
Người nói câu này là Hướng Bách Nam, hiện tại đang là một cảnh sát nhân dân của đội trinh thám hình sự thành phố Hồng Thành. Khuôn mặt anh khôi ngô tuấn tú, ánh mắt kiên nghị, dáng ngồi ngay ngắn, dù đang mặc đồ bình thường vẫn toát ra khí chất lẫm liệt.
“Dạo này cấp trên bố trí cho tôi rất nhiều công việc, không phải trực ban thì đi họp, ngay cả ngủ cũng mơ thấy mình đang ra ngoài làm nhiệm vụ.” Anh ta cười khổ: “Vậy mà mẹ còn giục tôi kết hôn, thời gian ở đâu ra? Con trai bà ấy hiện giờ nhìn thấy xác chết còn cảm thấy mặt mày thanh tú nữa là.”
Đổng Lỗi ở một bên trêu đùa: “Trước khi anh đăng ký vào trường cảnh sát mọi người đều khuyên anh rồi, ai biết anh lại kiên quyết như vậy, ba mẹ anh cũng không cản được.”
“Tôi là đi giải cứu Hồng Thành, anh hiểu cái khỉ gì.” Hướng Bách Nam xem thường, hừ lạnh.
Đến cuối cùng bữa cơm này còn chưa ăn xong anh ta đã bị một cước điện thoại gọi về đội rồi.
Trong đám người thì Chung Nghiên Tề là ít nói nhất, cũng là người yên tĩnh nhất, anh chỉ ngồi ở một bên nhìn bọn họ trêu chọc nhau.
Châu Xuyên nói: “Xem ra vẫn là Chung Nghiên Tề sống thoải mái nhất, kế thừa tài sản gia đình, ngồi im thu tiền nhà.”
“Tiểu Tề à, khi nào tôi không lăn lộn được ở bên ngoài nữa thì sẽ về làm việc cho cậu nhé.”
Chung Nghiên Tề đặt ly rượu xuống, gật đầu: “Được thôi, bên Seabed còn đang thiếu một nhân viên vệ sinh, anh đến đó đi.”
Đổng Lỗi cười ha ha, Châu Cẩm ngồi bên cạnh ráng nhịn không phát ra tiếng.