Chung Nghiên Tề khó gần trước đây dường như cách càng ngày càng xa rồi.
Châu Xuyên thấy Châu Cẩm cũng cười, bèn tìm kiến cứu viện: “Em gái Châu Cẩm à, em nhìn thấy chưa, đàn ông chẳng ai đáng tin cả.”
“Anh và Chung Nghiên Tề còn là thanh mai trúc mã đó, vậy mà cậu ta lại đối xử với anh như vậy.” Anh ta cố ý làm ra bộ mặt đáng thương, cùng với bộ tóc uốn xoăn, vô cùng ăn nhập với nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là ngay cả Chung Nghiên Tề cũng không nhịn được nữa mà bật cười.
Sau đó lại nói đến chuyện thời thanh xuân, bọn họ dường như có chút hoài niệm. Đổng Lỗi và Chung Nghiên Tề đều học ở Nhị Trung, hai người lại kết bạn với hai người bạn ở trường khác là Châu Xuyên và Hướng Bách Nam. Theo cách nói của Châu Xuyên thì mấy người bọn họ lăn lội trong thời kì ngỗ nghịch, lăn mãi lăn mãi rồi lặn lại với nhau.
Đổng Lỗi nói: “Nghiên Tề rất ác độc, chuyện gì cũng có thể làm tốt nhất. Trước đây chơi game ở tiệm internet, vì để đàn áp chúng tôi mà cậu ta cực khổ luyện tập suốt một tháng trời, cuối cùng giết được số người nhiều nhất đám.”
Châu Xuyên gật đầu tán đồng: “Không sai, còn cả lần đi xem phim ở rạp hồi học kỳ hai lớp mười hai nữa, cậu ta là người cứng chậm nhất.”
“Cút!” Chung Nghiên Tề tiện tay ném chiếc đũa qua, nhưng đã bị Châu Xuyên bắt được.
Vẻ mặt anh chứa lời cảnh cáo, khóe môi đang nhếch lên.
“Em gái Châu Cẩm à, em phải suy nghĩ cẩn thận đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Xuyên trêu chọc khiến Châu Cẩm đỏ bừng tai, rồi lan dần đến gò má. Cuối cùng cô lựa chọn cách im lặng gắp đồ ăn.
Mọi người đều bật cười.
Châu Cẩm nghĩ đây chắc là khoảnh khắc thoải mái nhất trong mấy tháng nay. Cô nghe Châu Xuyên kể rất nhiều chuyện về Chung Nghiên Tề, biết được tính cách trước đây của anh đã lạnh nhạt xa cách như vậy, cũng biết anh đã từng là học sinh khiến các giáo viên phải đau đầu.
Khi tàn tiệc, sắc trời cũng đã tối, gió lạnh thổi bên ngoài, mây ngày càng thấp. Trên con đường cũng không còn cảnh sắc nhộn nhịp, huyên náo nữa, mà trở nên yên tĩnh đến lạ.
Chung Nghiên Tề đưa chìa khóa cho Châu Cẩm, khẽ nhét vào lòng bàn tay cô, rồi nói: “Cô lên xe trước đi.”
Châu Cẩm ngồi ở ghế lái phụ, thắt dây an toàn rồi mới nhìn ra bên ngoài thông qua ô cửa sổ.
Châu Xuyên đang chia sẻ thuốc lá cho Chung Nghiên Tề và Đổng Lỗi, ba người đàn ông đứng ở trên tảng đá ven đường vừa hút thuốc vừa nói chuyện.
Bóng của Chung Nghiên Tề hòa vào làm một với sắc trời ban đêm, nhìn không chân thực. Châu Cẩm dựa sát vào cửa sổ, muốn lau đi sự mờ nhòa trước mắt, nhưng vẫn cảm thấy dưới màng cửa sổ lờ mờ kia, động tác của thân hình cao to vẫn rất mờ mịt.
Châu Xuyên ở phía xa cũng không còn bộ dạng cà lơ phất phơ nữa, lời nói cũng nghiêm chỉnh hơn rất nhiều: “Sức khỏe vẫn kém vậy à?”
Đổng Lỗi ở bên cạnh đưa mắt bảo anh ta đừng hỏi nhiều.
“Thế nào gọi là kém?” Chung Nghiêm Tề không muốn che giấu, phun một ngụm khói thuốc, hỏi: “Mất ngủ? Uống thuốc?”
Anh rũ mắt, nở một nụ cười khó thấy được: “Nếu là như vậy thì quả thực rất kém.”
Châu Xuyên thở dài, mỏ miệng muốn nói gì đó. Anh ta nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Chung Nghiên Tề, cuối cùng chỉ đành nuốt lời muốn nói xuống, im lặng hút thuốc.
Đổng Lỗi kết thúc chủ đề này: “Đừng nói những chuyện này nữa, nói tới nói lui cũng chẳng có gì hay để nói cả.”
“Nghiên Tề, đây là bạn gái mới của cậu à?” Một lát sau, Châu Xuyên hỏi.
“Không phải.”
“Tuổi còn nhỏ như vậy, không phải bạn gái á?” Châu Xuyên chau mày, chợt hiểu ra gì đó: “Không lẽ nào?”
Chung Nghiên Tề liếc anh ta, nói: “Mẹ nó, đừng có dùng đầu óc của anh suy nghĩ bậy bạ nữa.”
“Được, được, không hổ là cậu, cầm thú không?”
Châu Xuyên nhích lại gần: “Thành niên chưa?”
Chung Nghiên Tề nhấc chân đá anh ta một cái, nhưng bị sự nhanh nhẹn của anh ta tránh mất.
Anh dập tắt điếu thuốc cho vào thùng rác bên cạnh, trả lời: “Sau này hẵng nói.”
Chung Nghiên Tề tỏ dáng vẻ từ chối giao tiếp, nhưng lời nói ra lại ba phải, làm Châu Xuyên càng thêm tò mò.
“Không phải chứ, lẽ nào cậu còn chưa theo đuổi được người ta?” Châu Xuyên đi theo phía sau Chung Nghiên Tề, nói lèm bèm mãi.
Từ cấp ba đến nay, anh ta chưa từng thấy Chung Nghiên Tề đối xử với cô gái nào mà thái độ không thẳng thắn tới như vậy.
“Anh nhanh cút đi.”
Chung Nghiên Tề bước nhanh vào trong xe, một chiếc xe màu xanh lá nhanh chóng chạy ra khỏi con hẻm.