Ăn khuya

Trong lòng Châu Cẩm thầm đếm số, đặt dấu chấm hết cho một năm khốn khổ của cô.
 
Pháo hổ thắp sáng cả thành phố, bắn lên bầu trời đêm, cũng rơi vào đáy mắt cô.
 
*
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Năm giờ chiều Chung Nghiên Tề trở về Hải Thượng Lan Đình để ăn bữa cơm với ba và ông nội, mặc kệ hai người ngăn cản, ăn cơm xong anh liền trở về Seabed. Hôm nay quán bar có hoạt động đón giao thừa, lượng khách tới rất đông, anh bắt buộc phải sắp xếp một chút.
 
Sau khi kết thúc đã hơn tám giờ, Chung Nghiên Tề ngồi trên xe nhìn điện thoại, đoán Châu Cẩm chắc đã về nhà rồi. Nhớ đến dáng vẻ mừng thầm nhưng lại không dám để lộ của cô, Chung Nghiên Tề bất lực nở nụ cười mà ngay cả bản thân anh cũng không ngờ đến.
 
Màn hình điện thoại hiển thị số điện thoại của Châu Cẩm, Chung Nghiên Tề còn chưa kịp bắt máy đã có một cuộc điện thoại khác gọi đến,
 
Là ba anh gọi.
 
Chung Nghiên Tề nhăn mày muốn tắt máy, nghi ngờ Chung Quốc Cường lại đến tìm anh cãi nhau rồi. Trong lúc do dự, cửa sổ xe vang lên tiếng gõ cửa.
 
Vẻ mặt gấp gáp của Lý Tịnh xuất hiện trước mắt, anh ta nói: “Anh Bảy, ông nội nhập viện rồi.”
 
Chung Nghiên Tề lòng nặng trĩu, nhăn mày hỏi: “Bệnh viện nào?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bệnh viện Dịch Sơn.”
 
“Lên xe.”
 
Trước hai mươi tuổi Chung Nghiên Tề thích đua xe với đám bạn trên con đường ven núi ở ngoại ô Hồng Thành, anh hưởng thụ trải nghiệm phóng tốc độ và tiếng động của xe. Nhưng qua hai mươi tuổi, hứng thú này đã mất sạch, anh trở thành dáng vẻ “chín chắn” trong miệng của ba và ông nội, cũng thoát khỏi cuộc sống buông thả rất lâu rồi.
 
Quên mất bản thân đã bao lâu chưa phóng xe nhanh. Con đường ở Dịch Sơn nhỏ hẹp, chỗ nào cũng có giới hạn tốc độ, anh không thể nào lái nhanh được, cảm giác nóng vội tràn ngập.
 
Anh đang trên đường đi đến bệnh viện, nghe Lý Tịnh nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.
 
Sau khi Chung Nghiên Tề rời khỏi nhà chưa bao lâu, ông nội Chung lên lầu thì bị ngã, lập tức rơi vào hôn mê. Ba Chung và người giúp việc hoảng sợ, không dám di chuyển ông, chỉ đành gọi ngay cho 120.
 
Trong thời gian đó, người giúp việc dùng máy điện thoại bàn ở Hải Thượng Lan Đình gọi cho Chung Nghiên Tề, nhưng không ai bắt máy, cuối cùng đành vội vàng thu dọn đồ đạc đi với ông nội lên xe cứu thương.
 
Sáu giờ rưỡi, lúc đó anh còn đang ở trong Seabed, chắc là không có sóng nên không nhận được.
 
*
 
Trước cửa phòng cấp cứu ở lầu một bệnh viện, ba anh ngồi im lặng trên ghế. Ông ấy cúi thấp đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
 
Chung Nghiên Tề đến bên cạnh ông, im lặng ngồi xuống.
 
Tuy anh và Chung Quốc Cường đều có lục đục, nhưng sẽ không trút giận lên người ông nội. Mấy đời nhà họ Chung truyền rằng ông nội yêu thương đứa cháu này nhất. Mười năm về trước, khi Chung Nghiên Tề còn nhỏ thậm chí ông còn không để Chung Quốc Cường tìm mẹ kế cho anh, chỉ sợ ông ấy sẽ tìm phải một người phụ nữ không đàng hoàng, đối xử không tốt với Chung Nghiên Tề.
 
“Sao con không nghe máy?” Giọng nói ba Chung trầm thấp, dường như già đi chục tuổi.
 
“Bên trong Seabed không có tín hiệu.” Chung Nghiên Tề nói.
 
Ba Chung cắn răng hỏi: “Phải đi Seabed mới được à? Cả ngày cũng không chịu về nhà, bảo con ngủ lại một đêm cũng là làm khó con à?”
 
Chung Nghiên Tề mím môi, vẻ mặt trầm xuống: “Bây giờ nói những thứ này còn tác dụng sao?”
 
“Ba nói cho con biết Chung Nghiên Tề, chuyện hai ba con thì để mình tự giải quyết, không liên quan gì đến ông nội cả.” Ba Chung nghiêng mặt, trầm giọng nói: “Một năm con về nhà được mấy lần ông ấy còn ghi lại trên lịch đó. Khoảng cách từ nhà và Dịch Sơn cũng chưa đến mười ki-lô-mét, con thì hay rồi, xem chúng ta như người xa lạ vậy!”
 
Chung Nghiên Tề vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt khó coi, hàm răng anh nghiến chặt, lời phản bác sắp được nói ra đã bị anh nuốt xuống. Đây không phải nơi để cãi nhau, ông nội còn đang cấp cứu bên trong, anh thực sự không có sức tranh cãi với những lời chỉ trích của Chung Quốc Cường.
 
Chung Quốc Cường thấy anh không quan tâm, cũng im lặng nhìn về trước.
 
Cấp cứu đến đêm muộn, cửa phòng cấp cứu mới mở ra, bác sĩ sắp xếp cho ông nội Chung chuyển đến phòng quan sát đặc biệt.
 
Người già sau khi ăn cơm no thì huyết áp sẽ tăng cao, té ngã dẫn đến tụ máu bầm ở não, sau khi cấp cứu vẫn cần phải quan sát một tuần. Từng câu từng chữ căn dặn của bác sĩ khiến lòng người sợ hãi.
 
Lý Tịnh đi làm thủ tục nhập viện, ba Chung thì đến cầu thang gọi điện liên lạc với người bạn làm bác sĩ của mình.
 
Trên lối đi ở cửa phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, bức tường trắng tinh cùng với ánh đèn chiếu rọi khiến Chung Nghiên Tề hoa mắt. Xung quanh trở nên im ắng, anh thả lỏng người ngồi xuống ghế, cảm giác mệt mỏi đột nhiên ập đến, gần như sắp nhấn chìm lấy anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui