Từ nhỏ, trong mắt Chung Nghiên Tề ông nội chỉ là một ông già gầy yếu rảnh rỗi thích chơi chim, đi dạo chứ không phải Chung Tam Gia có thể một tay che trời gì đó ở Dịch Sơn. Lúc đó ba Chung còn đang bận rộn với sự nghiệp, bận rộn với việc lăn lộn trong xã hội, nên ông nội đã nghỉ hưu toàn quyền tiếp quản cuộc sống của Chung Nghiên Tề. Ngày thường sẽ đón đưa anh đến trường, cuối tuần sẽ dẫn anh đi chơi cờ với mấy người bạn của ông ở Dịch Sơn.
Ông nội tôn thờ việc giáo dục tự do, Chung Nghiên Tề cũng xưng vương xưng bá trong đám trẻ con, thường chạy nhảy khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ với bọn họ. Ông thường xuyên cầm ly trà thủy tinh kiểu xưa đã ngã vàng, đến khi hoàng hồn buông xuống sẽ đến quảng trường gọi anh về nhà ăn cơm.
Chớp mắt đã qua rất nhiều năm, ông nội tuổi đã cao, mỗi ngày đều đếm ngược thời gian với sự sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Nghiên Tề cúi đầu, lần nữa rơi vào tâm trạng khủng hoảng, không ngừng tự trách hối hận vì những năm nay đã xa cách với ông nội.
Đến đêm khuya, sắc mặt anh không được tốt lắm, đáy mắt đã đầy những tia máu, quầng thâm mắt dần hiện lên. Anh dựa người vào ghế, hít thở nặng nề, muốn bình ổn lại tâm trạng phiền muộn trong lòng.
Mãi cho đến khi Lý Tịnh làm xong thủ tục quay trở lại, nhìn thấy dáng vẻ của anh, do dự một lúc sau mới cất lời: “Anh Bảy, hay là anh về nghỉ ngơi đi, bên này tôi trông là được rồi.”
Chung Nghiên Tề lắc đầu từ chối, đồng thời có một suy nghĩ nào đó lướt qua đầu anh.
“Chỗ ông nội phải có người trông coi, bác sĩ nói trước khi kết thúc thời gian quan sát sẽ có nguy hiểm bất cứ lúc nào, tôi sợ các anh không xử lý được.”
Lý Tịnh tiếp tục khuyên nhủ: “Trở về đánh răng rửa mặt xong, lấy ít đồ rồi quay lại đây cũng được.”
Anh dừng lại giây lát, nhìn chằm chằm sắc mặt Chung Nghiên Tề, cẩn thận nói: “Dáng vẻ anh trông không được tốt lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Nghiên Tề suy nghĩ một lúc, cảm thấy anh ta nói cũng có lý. Cũng chưa biết chỗ ông nội cần phải chăm sóc đến khi nào, anh quả thực cần phải thu dọn chút đồ dùng cá nhân rồi quay lại.
Anh nắm chặt chìa khóa xe trong tay, khoảnh khắc này anh bỗng nhớ đến trong nhà vẫn còn Châu Cẩm.
Chung Nghiên Tề quay đầu, giọng điệu có chút gấp gáp khó phát hiện: “Tôi về trước, anh trông cõi kỹ bên này, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Không đợi Lý Tịnh trả lời, anh đã bước nhanh rời đi.
Trên con đường đến chỗ lấy xe, ngay cả Chung Nghiên Tề cũng cảm nhận được sự bất thường của bản thân. Một luồng gió lạnh xuyên qua người, anh cúi đầu nhìn bước chân của mình, tự nhiên có cảm giác bồn chồn.
Anh nhớ đến vẻ mặt ấm ức trong màn đêm đen của Châu Cẩm, nhớ đến dáng vẻ mím môi cố gắng nhẫn nhịn sự yếu đuối của cô, cũng nhớ đến khí thế phô trương thuộc về cô gái nhỏ khi ở trên giường. Trong chớp mắt những khung cảnh đó giao thoa với nhau, cuối cùng đều trở nên vội vàng.
Chiếc Canyene bắn tốc dộ trên con đường không bóng người. Sau khi xuống xe, càng gần nhà thì Chung Nghiên Tề càng trở nên trì trệ.
Nếu chỉ là nhu cầu lẫn nhau, anh của trước đây sẽ không cần phải vội vàng lái xe từ bệnh viện về đây giữa đêm hôm thế này. Trong lòng Chung Nghiên Tề dường như đã có đáp án, nhưng điều đó thật khó tin, không cách nào thẳng thắn thừa nhận được.
Mà về đến nhà, đẩy cửa ra là một mảnh tối mịt. Anh nhìn thấy Châu Cẩm đang cuộn mình trong chăn ngủ say sưa, anh nhất thời nói không rõ được tâm trạng trong lòng.
Chung Nghiên Tề nhăn mày, tiềm thức kháng cự lại cảm xúc này.