Châu Cẩm ngủ rất tỉnh, khoảnh khắc anh đẩy cửa phòng ngủ ra thì cô đã tỉnh lại rồi. Thậm chí cô có thể ngửi được hơi thở quen thuộc của người đàn ông, cô không kìm được mà nín thở, tim đập rộn ràng.
Chung Nghiên Tề tiến lại gần, ngồi ở mép giường, phía sau lưng cô. Nệm lún xuống, Châu Cẩm cảm nhận được sự quan sát như có như không của người đàn ông. Cô hơi nhăn mũi, cố ý đi tìm kiếm mùi vị trên người anh để phân biệt bên trong không có mùi của những người khác, đặc biệt là phụ nữ.
Châu Cẩm thầm mắng bản thân đê tiện, mình đang trong mối quan hệ mờ ám mà còn đi phân tích mọi thứ trong cuộc sống sinh hoạt của Chung Nghiên Tề, hiện giờ nó đã trở thành bản năng của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không có mùi hương phụ nữ, nhưng lại có mùi quen thuộc. Là gì nhỉ?
Cô hô hấp hỗn loạn, người đàn ông sau lưng nhạy bén tóm được.
Trong bóng tối, Chung Nghiên Tề liếc sang, cảm giác lưng cô hơi nhúc nhích, thế là nở nụ cười.
Anh cho tay vào trong chăn, đặt trên chiếc eo thon thả của cô, nhiệt độ ấm nóng dán chặt vào đường cong mềm mại, nhìn thấy đường cong cơ thể mơ hồ, nhấp nhô trong màn đêm.
Châu Cẩm cứng ngắc.
Sức lực của cô đều ngưng đọng nơi anh đặt trên eo, nhác thấy lại dễ dàng bị người đàn ông nắm bắt, Châu Cẩm khẽ thở dài, tức giận nói: “Đừng đụng tôi.”
Thân thể cô nhích về trước, tránh né sự đụng chạm của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay Chung Nghiên Tề lơ lưng trong không trung, chỉ có ngón tay khẽ chạm vào phần eo mềm mại của cô. Châu Cẩm chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, bên dưới mặc mỗi quần trong, thân thể không chút che đậy.
Chung Nghiên Tề im lặng, mở chiếc đèn nhỏ bên cạnh, nắm vai bắt cô quay đầu lại.
Bàn tay anh vẫn còn hơi lạnh, khí lạnh trong cơ thể xâm nhập vào, Châu Cẩm run lên.
“Anh làm gì đấy?” Cô nhìn chằm chằm đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, nhưng nhìn không thấu anh đang nghĩ gì.
Giọng nói anh khàn khàn: “Giận rồi à?”
“Không có.” Châu Cẩm quay đầu đi, tránh ánh nhìn của Chung Nghiên Tề.
Anh dường như đã rất mệt mỏi, khẽ thở một hơi. Suốt một đêm bôn ba, về nhà còn phải dỗ con nít, quả thực trước giờ anh chưa từng gặp phải đề bài khó như vậy bao giờ.
Nếu là trước đây, chắc anh đã buông tay rời đi từ lâu rồi. Không ngờ hiện giờ anh còn ngồi bĩnh tĩnh ở bên giường, muốn giao tiếp với cô.
Ngay cả bản thân Chung Nghiên Tề cũng không phát hiện ra.
Châu Cẩm cũng rất mệt mỏi. Trong màn đêm tịch mịch, bên ngoài cửa sổ là thời tiết lạnh đến đóng băng, trong nhà vô cùng ấm áp nhưng không cách nào che được cảm giác buồn bã trong lòng cô lúc này. Cô đã làm rất nhiều, đã nói rất nhiều, giờ mà để cô chủ động nói nữa thì thật không công bằng.
Chung Nghiên Tề rũ mắt nhìn Châu Cẩm, nhìn khuôn mặt trơn nhẵn dưới ánh đèn vàng của cô, đôi mắt rơm rớm nước, hàng mi lay động như bướm đang vỗ cánh.
Chiếc cổ thon dài của cô lộ ra, dây áo màu trắng hỡ hừng treo trên vai, khiến cô trông càng thêm gầy yếu.
Châu Cẩm thấy anh không lên tiếng thì hất tay anh ra, rồi lại quay lưng lại.
Rõ ràng cô đang tức giận, nếu còn không nhận ra thì Chụng Nghiên Tề sống đến chừng này tuổi xem như uổng phí. Và thấy cô không vui, không chịu đi dỗ dành cũng uổng phí anh sống đến từng tuổi này rồi.
Anh không thích so đo tính toán với trẻ con.
Bàn tay Chung Nghiên Tề luồn qua, đặt lên eo Châu Cẩm, ngón tay chạm đến những khớp sương sườn lộ lên vì nằm nghiêng của cô.
Anh vừa muốn mở miệng nói thì tiếng chuông điện thoại trong túi chợt vang lên.
Chung Nghiên Tề lấy điện thoại ra, là Lý Tịnh gọi đến, anh nhìn sang Châu Cẩm, vẫn lựa chọn nghe điện thoại trong phòng ngủ.
“Sao vậy?” Anh trầm giọng hỏi người ở đầu bên kia.
Suy cho cùng Châu Cẩm vẫn còn tính trẻ con, thấy anh muốn nghe điện thoại bèn quay đầu muốn nhìn lén. Vốn là làm chuyện lén lút nhưng lại bị người ta bắt tận tay. Cô chạm phải ánh mắt cười như có như không của Chung Nghiên Tề, lại chột dạ quay đầu đi.
Đều là những động tác theo bản năng, sau khi làm xong cô mới cảm thấy không thỏa đáng, dỏng tai nghe lén thì càng thêm nực cười. Châu Cẩm thầm oán hận trong lòng bản thân quá sơ ý, nhưng khuôn mặt đã phiếm hồng đáng ngờ.
Màn đêm đen tô thêm sắc màu yên tĩnh cho căn phòng ngủ, giọng nói của Lý Tịnh trong điện thoại rõ ràng như đang mở loa ngoài: “Anh Bảy, chú Chung đã tìm bác sĩ chuyên gia đến, họ đề nghị chuyển viện cho ông nội. Chú Chung bảo anh sáng sớm mai quay lại bệnh viện làm thủ tục.”
Châu Cẩm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Chung Nghiên Tề.
Hóa ra mùi vị quen thuộc trên người anh là mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện.