Châu Cẩm và Chung Nghiên Tề bất chợt bắt đầu chiến tranh lạnh.
Nói là chiến tranh lạnh cũng không đúng lắm, vì bọn họ vẫn ở chung một mái nhà nên vẫn còn chút giao tiếp ngắn gọn, thậm chí tần suất làm tình cũng bình thường. Chỉ là chặn hết những lời muốn nói trong lòng, ai cũng không chịu nhận thua trước.
Châu Cẩm tuổi còn nhỏ, khuôn mặt không che giấu được tâm sự, Chung Nghiên Tề thì cảm thấy cô đang vô cớ gây sự, tư dưng lại đi giận dỗi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu không khí kỳ cục này kéo dài đến cuối tuần thì càng thêm khổ sở. Chung Nghiên Tề đang ngủ trong phòng, hiếm khi anh thức dậy muộn. Châu Cẩm ngồi trên giường một lúc thì quyết định đến tiệm sách mua sách, không thèm quan tâm đến anh nữa.
Cô là một người rất giỏi kiểm điểm bản thân. Trải qua một tuần vừa rồi cô đã dần phân tích được mọi chuyện tối hôm đó, nhớ đến thẻ hội viện tiệm sách liền đoán được chủ đề nói chuyện giữa Chung Nghiên Tề và Lục Man không gì khác là liên quan đến cô.
Cô cảm thấy ngại ngùng vì việc ghen tuông vô duyên vô cớ của mình, nhưng vì mặt mũi nên cô không dám cúi đầu trước, đã lên lưng hổ rồi thì khó xuống.
Châu Cẩm đẩy cửa tiệm sách, thầm tính toán tối nay về làm gì đó để hòa hoãn lại mối quan hệ giữa hai người.
Tiệm sách Bạch Dương nằm ở trong tòa lầu cuối đường Quan Hải, nhìn từ bên ngoài có thể nhìn thấy nó được quét một lớp sơn trắng tinh, bên góc phải phía trên đầu dùng thể chữ Tống để viết bốn chữ “Tiệm sách Bạch Dương”.
Lầu một có một ô cửa sổ sát đất rất lớn, có đặt vài chiếc ghế để tiếp đãi khách hàng. Ánh sáng trong cửa tiệm sáng chưng, kệ sách bằng gỗ được xếp ngay ngắn thẳng hàng. Bởi vì gần với trường học nên cuối tuần cửa tiệm không quá đông khách như ngày thường, chỉ có vài đứa trẻ đang ngồi đọc truyện tranh.
Châu Cẩm đi đến quầy tiếp tân hỏi nhân viên: “Xin chào, xin hỏi sổ ghi chép của thủ khoa bán như thế nào ạ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân viên dừng lại công việc trong tay, tùy ý nhìn cô một cái, rồi nói: “Bốn số cuối thẻ hội viên.”
Châu Cẩm tìm hàng chữ được in ở góc trái của thẻ: “1006.”
Đối phương nhập số vào máy tính, màn hình bên ngoài đồng thời xuất hiện hình ảnh đó, Châu Cẩm nhìn thấy bên trong có ba trang ghi chép tiêu thụ.
“Vẫn còn hai ngàn một trăm đồng.”
Châu Cẩm ngây ngốc, nói: “Nhiều vậy á?”
“Thẻ này của cô lâu năm rồi, thời gian mở thẻ là vào mười năm trước.” Nhân viên trả lời, nói tiếp: “Cô xem màn hình hiển thị đi, muốn sổ ghi chép nào thì nói tôi biết, quẹt thẻ tính tiền, rồi tôi sẽ đến kho tìm cho cô.”
Cô ngờ vực, nói với nhân viên: “Không quẹt thẻ có được không? Tôi sử dụng Chi Phó Bảo* để thanh toán.”
*Chi Phó Bảo: Một ứng dụng thanh toán tiền ở Trung Quốc.
Nhân viên nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, nhún vai nói: “Được, tôi quét cho cô.”
Sau khi thanh toán cho cô, anh ta quay người đi vào căn phòng phía sau, Châu Cẩm rảnh rỗi bắt đầu lật xem những cuốn sách mới phát hành.
Chợt có người vỗ vai cô, Châu Cẩm quay đầu, đối phương đang khom người nhìn cô.
“Cậu cũng đến mua sách à?” Tống Việt hỏi, nở nụ cười để lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Ánh mắt trời mạ lên người cậu ấy một thân vàng kim, khiến cả người trông vừa ấm áp vừa có chút xa cách.
Châu Cẩm gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ đến mua sổ ghi chép của thủ khoa, cậu thì sao?”
“Trùng hợp quá, tớ cũng vậy.” Tống Việt trả lời.
Cậu ấy dường như có chút kỳ lạ với việc Châu Cẩm cũng có thẻ hội viên. Tiệm sách Bạch Dương vì muốn nâng cao tính cạnh tranh của mình nên số lượng phát hành thẻ hội viên trong một năm có hạn, chỉ có thẻ VIP màu xanh lá mới có thể mua sổ ghi chép của thủ khoa, mà làm thẻ phải có mức tiêu phí nhất định.
Châu Cẩm nhìn không giống một người sẽ tốn rất nhiều tiền cho việc mua sách, nhưng Tống Việt lịch sự không hỏi quá nhiều.
Cô ngạc nhiên, mắt hơi sáng lên: “Cậu cũng cần xem sổ ghi chép của thủ khoa sao?”
Sổ ghi chép của thủ khoa đã được tiệm sách Bạch Dương mua đứt từ tay những học sinh top đầu bảng tổng hoặc các bộ môn ở Hồng Thành, sau đó mang đi tái bản.
Mà thành tích học tập của Tống Việt đã nằm ở top ba của thành phố rồi.
Tống Việt gãi đầu, ngại ngùng gật đầu: “Vẫn cần phải củng cố một chút, tớ cũng đâu phải thiên tài.”
Hôm nay cậu ấy mặc áo khoác phao tay ngắn màu đen, khiến cậu trông càng thêm trắng trẻo.
Sao một người con trai mà làn da còn tốt hơn cả mình nữa vậy.
Châu Cẩm thầm nghĩ.
“Lát nữa cậu có bận không?” Tống Việt do dự mở miệng: “Có mấy câu hỏi tớ muốn thảo luận với cậu.”
“Tớ á?” Châu Cẩm chỉ mình: “Thành tích của tớ không ổn định lắm đâu, cũng không biết nhiều bằng cậu.”
Cậu ấy nói: “Có thể thảo luận những vấn đề không hiểu trên sổ ghi chép của thủ khoa. Tớ cũng không phải cái gì cũng biết đâu.”
Châu Cẩm suy nghĩ một lúc, cảm thấy Tống Việt nói rất có lý, thế là vui vẻ đồng ý.
Hai người họ nhân tiện đi ăn cơm ở khu ẩm thực, rồi tìm một tiệm nước ngồi. Những cửa tiệm nhỏ như vậy ở chợ Dịch Sơn thường giá cả sẽ rất rẻ, nước uống hầu như đều dùng bột đường hóa học để pha chế. Trên bức tường bên cạnh mỗi bàn đều dán đầy những miếng giấy ghi chú màu sắc sặc sỡ, nội dung tương tự nhau, viết về lời thề tình yêu hoặc là mục tiêu cá nhân.
Hai người gọi mỗi người một ly trà sữa, ngồi ở góc trong cùng của cửa tiệm, bắt đầu nghiêm túc lật xem sổ ghi chép của thủ khoa toán của Hồng Thành năm nào đó.
*
Hôm nay Chung Nghiên Tề bất ngờ ngủ một giấc đến trưa, khi tỉnh dậy thì đầu đau đớn, cả người không có sức. Anh ngạc nhiên nhìn đồng hồ, xác nhận hiện giờ không phải sáng sớm nữa.
Không thấy bóng dáng Châu Cẩm, anh gọi cô theo thói quen, nhưng ngoài cửa không ai trả lời.
Anh lê dép đi ra phòng khách, phát hiện giày và áo ở bậc cửa đã không thấy, quả nhiên Châu Cẩm đã ra ngoài rồi.
Vẻ mặt Chung Nghiên Tề lạnh nhạt, xa cách, sương khói u ám nơi ấn đường không tản đi được. Anh ngồi trên sô pha, mắt khẽ nheo lại, trông như sự nhẫn nại đã đến cực hạn.
Trước giờ sự dung túng của anh đều vạch ra một vòng tròn có điều kiện cho Châu Cẩm, cô ở bên trong muốn làm gì cũng được, hoàn toàn có thể giành được tự do lớn nhất. Nhưng một khi chạm vào đường vạch kia, mối quan hệ sẽ trở nên nguy khốn.
Đây chính là thói quen của Chung Nghiên Tề, bất cứ ai cũng không được phá vỡ nó. Dù là người hay vật anh đều không thích để họ thoát khỏi sự khống chế của mình.
Chung Nghiên Tề ở trong nhà vệ sinh, dùng nước rửa tay không ngừng ma sát những khớp tay của mình. Nhìn bong bóng ướt dính trên tay, anh lại dùng nước rửa đi, chảy xuống ống thoát nước. Động tác này anh máy móc lặp đi lặp lại ba lần, năm phút sau anh mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Có lẽ vì dạo này trạng thái quá tệ, Chung Nghiên Tề ngồi trên sô pha chưa được bao lâu đã bắt đầu toát mồ hôi. Huyệt thái dương dường như căng cứng. Ánh mắt anh mơ hồ, ngón tay không khống chế được dương vật.
Dần dần sắc mặt anh bắt đầu trắng bệch, ngay cả viền môi cũng có chút run rẩy.
Chung Nghiên Tề biết rất rõ bản thân lại nghiện thuốc rồi. Chắc vì khoảng thời gian này quá ỷ lại vào thuốc khiến khả năng kháng thuốc của anh tăng mạnh, bệnh nghiện thuốc phát tác.
Tai anh dần xuất hiện những tiếng ong ong, đầu lướt qua rất nhiều khung cảnh hỗn loạn. Chung Nghiên Tề run rẩy lấy chìa khóa trên bàn trà, nhưng vì không có sức mà chìa khóa rơi bịch xuống đất.
Anh loạng choạng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, dùng nước lạnh làm ướt khuôn mặt. Khí lạnh xâm nhập vào mũi, anh nhìn hốc mắt đỏ ngòm của bản thân trong gương, lúc này mới tỉnh táo được một chút.
Sau này cũng may có cuộc gọi đến của Đổng Lỗi cứu mạng, ý thức của anh lúc đó đã gần như không còn, dựa vào một chút sức lực yếu ớt mới nhấn nghe được.
“Đổng Lỗi.” Anh cắn răng, kiềm chế sự tham lam và trống rỗng đang được thức tỉnh trong cơ thể và bộ não.
“Đến Hoa Lâm Thịnh Thế.” Mồ hôi ướt đẫm mái tóc, Chung Nghiên Tề yếu ớt nói: “Mang theo thuốc.”