Tấm ảnh đó bị nhét trong ngăn tủ, còn bị Chung Nghiên Tề lật úp lại. Châu Cẩm không hiểu được ý tứ bên trong, nhưng cô vẫn như bình thường, giả vờ như không biết gì cả.
Nhưng để không bị ảnh hưởng là điều rất khó.
Mấy ngày tiếp theo Châu Cẩm luôn nhìn ngó xung quanh theo tiềm thức. Đặc biệt là giờ học anh văn, cô nghe Lục Man giảng bài nhưng ánh mắt lại di chuyển đến đôi môi của cô ấy. Những câu tiếng anh kia trở thành ký hiệu không có ý nghĩa vào tai này lọt sang tai khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô sẽ quan sát thân hình, cách trang điểm của cô ấy, sẽ suy nghĩ cô ấy và Chung Nghiên Tề có phải đã hôn nhau, nắm tay, ôm eo rồi hay không. Thậm chí còn nghĩ họ đã làm chuyện kia hay chưa.
Châu Cẩm cảm thấy bản thân bỉ ổi, vô cùng biến thái, xấu hổ vì hành vì của bản thân. Nhưng cô lại không kìm được mà đi suy đoán.
Cô hệt như một con quỷ nhát gan ngắm nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong bóng tối, nhưng ngay cả một câu cũng không dám hỏi.
Hôm qua sau khi thi xong môn cuối cùng, nhà trường bắt đầu kì nghỉ đông.
Một tháng trước Chung Nghiên Tề đã đăng ký cho Châu Cẩm một lớp học phụ đạo, ngày thứ hai của ký nghĩ sẽ bắt đầu khai giảng. Nơi dạy học ở bên cạnh Nhị Trung, là một lớp phụ đạo nổi tiếng nhất Dịch Sơn.
Chung Nghiên Tề được Lục Man giới thiệu nên đã đặc biệt đăng ký cho cô một lớp phụ đạo một giáo viên ba học sinh, sắp xếp giáo viên giỏi nhất trường đại học sư phạm cho cô, học ba mươi ngày đã mất hơn sáu vạn.
Điều trùng hợp là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông cô bước vào phòng học đã gặp được người quen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tống Việt?” Cô mỉm cười ngạc nhiên.
Trong phòng học có bốn dãy bàn để họ tùy ý lựa chọn chỗ ngồi, Châu Cẩm ngồi hàng đầu tiên ở dãy giữa.
Phản ứng đầu tiên của Tống Việt là bất ngờ, sau đó mới phản ứng lại, ánh mắt mừng rỡ, nâng cao giọng nói: “Châu Cẩm?”
Cô mỉm cười: “Tại sao một người học giỏi như cậu vẫn đăng lý lớp học phụ đạo toàn bộ môn thế, có để những người bình thường như bọn tớ sống không vậy.”
Châu Cẩm thoải mái nói đùa vài câu, tâm trạng trở nên vui tươi hơn khoảng thời gian trước đây.
“Hết cách rồi, ba tớ đăng ký cho. Ông ấy nói là học kỳ cuối cùng tuyệt đối không được buông lỏng.” Cậu ấy bất lực nói.
Châu Cẩm gật đầu: “Đối với tớ mà nói cũng là một chuyện tốt, như vậy có thể hỏi cậu vấn đề rồi không?”
Tống Việt khẽ cười, khóe mắt cong xuống: “Đương nhiên rồi.”
Cậu ngồi ở dãy thứ ba, hai người cách nhau một khoảng hơi xa, Châu Cẩm cứ quay đầu mãi nên có hơi không được thoải mái.
Không ngờ lúc này Tống Việt đã vứt cuốn sách lên chiếc bàn ở phía trước, rồi ngồi xuống phía sau Châu Cẩm.
“Như vậy nói chuyện cũng tiện hơn.” Cậu ấy nói: “Thảo luận vấn đề cũng không phiền phức nữa.”
Khả năng quan sát của cậu nhạy bén, con người cũng rất chu đáo ân cần, Châu Cẩm nở nụ cười từ tận đáy lòng.
“À đúng rồi.” Cậu hơi do dự rồi mới dè dặt nhắc đến: “Hôm đó tớ còn chưa nói xong thì cậu đã về rồi, là vì về nhà muộn quá nên người nhà không vui sao?”
Bàn tay đang thu dọn hộp bút của Châu Cẩm chợt khựng lại, sau đó trả lời như không có chuyện gì xảy ra: “Cũng được, bởi vì tớ không nói trước với họ nên bị phê bình vài câu thôi.”
Tống Việt vội vàng nói: “Nếu lần sau gặp được chú, tớ nhất định sẽ đích thân xin lỗi. Quả thực nên nói một chút, nếu không họ cũng sẽ lo lắng.”
“Đặc biệt cậu còn là một cô gái, vốn dĩ mùa đông trời nhanh tối, ba mẹ lo lắng cũng là chuyện có thể hiểu được.” Cậu ấy nói rất chân thành, vẻ mặt nghiêm túc.
Châu Cẩm cười xuề xòa, sợ nếu nói tiếp sẽ bị lộ tẩy. Cũng may lúc này giáo viên bước vào phòng học, cuộc nói chuyện của họ cũng vì thế mà bị cắt ngang. Chủ đề này đến đây cũng xem như chấm dứt.
*
Bởi vì phòng học của trường đại học sư phạm cách Hoa Lâm Thịnh Thế rất xa, không đủ thời gian trở về vào buổi trưa cho nên mỗi trưa Châu Cẩm sẽ giải quyết bữa ăn ở bên ngoài.
Trưa nay cô và Tống Việt cùng nhau ăn mì ở tiệm mì bên đường đối diện, sau đó lại quay về lớp, nằm sấp lên bàn nghỉ giữa trưa.
Một rưỡi chiều sẽ bắt đầu tiết đầu tiên, Châu Cẩm ngủ dậy cảm thấy dạ dày không được khỏe. Từng cơn đau co thắt truyền đến, lưng cô toát một tầng mồ hôi.
Tống Việt nhìn ra được sự không bình thường của cô, cậu có phần lo lắng hỏi: “Hay là cậu xin nghỉ về nhà đi.”
Châu Cẩm xua tay: “Không cần đâu, tớ đến hiệu thuốc mua thuốc uống là được.”
Tống Việt chau mày: “Cậu thế này dù có nghe giảng cũng chưa chắc đã vào được, chi bằng về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái đi.”
“Nếu cậu lo lắng tiến độ học tập thì ngày mai tớ có thể rút ít thời gian để chỉ lại cho cậu.” Cậu ấy nói.
Châu Cẩm nghiên túc suy nghĩ, cảm thấy cậu ấy nói cũng đúng, thế là cô đồng ý.
Ngày đông rét lạnh, trán cô toát mồ hôi lạnh, dạ dày co thắt từng cơn.
Tống Việt xin nghỉ cho hai người, cậu nói với giáo viên là mình phải đưa Châu Cẩm về.
Giáo viên nhìn cậu một cái rồi đồng ý. Bọn họ đều biết trình độ của Tống Việt, có học hay không thì cách biệt cũng không lớn lắm cho nên dễ dàng đáp ứng yêu cầu của cậu ấy.
“Làm phiền cậu quá, thực ra tớ có thể về một mình được.” Châu Cẩm ngồi trên xe taxi, vẫn không quên nói cảm ơn với Tống Việt.
Tống Việt gãi đầu: “Không sao, tớ cũng hơi lo lắng cho… sức khỏe của cậu.”
Trong xe trở nên im lặng, Châu Cẩm tay chân lóng ngóng chỉ đành giả vờ không nghe thấy, nhìn ra đường phố bên ngoài cửa sổ.
Tống Việt đưa cô đến dưới lầu khu phố, cậu ấy nói: “Tớ đưa cậu đến đây thôi, một mình cậu có ổn không?”
Châu Cẩm vội vàng nói: “Được, thật sự không vấn đề gì cả.”
Cô ôm bụng, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi cũng chẳng còn hồng hào. Lưng hơi khom xuống trông có vẻ rất đau đớn.
Tống Việt nhìn Châu Cẩm bước vào tòa nhà.
Số tầng trên thang máy nhảy lên, Châu Cầm chống tường, chợt cảm thấy bất an.
Cô dùng dấu vân tay để mở khóa, sau đó đẩy cửa đi vào.
Bởi vì ban ngày nên ánh sáng trong nhà rất tốt, đồ gia dụng màu kem và ánh sáng bổ khuyết cho nhau, khiến lòng người rất dễ chịu.
Trong nhà rất yên ắng, cặp sách vẫn xách trên tay, cô đang khom người cởi giày.
Chợt một tiếng động nhỏ phát ra từ phòng sách, cô giật nảy mình, ngẩng đầu lên.
Hai giờ chiều, theo lý mà nói vào thời gian này đáng lẽ trong nhà sẽ không có người.
Châu Cẩm không mang giày, đi chân không vào bên trong.
Cửa phòng sách khép hờ, khe cửa chiếu ra vài tia sáng. Cô không đẩy cửa, chỉ đứng ở khe cửa nhỏ hẹp nhìn vào bên trong.
Cạnh bàn có một chiếc ghê sô pha nhỏ, hình như người đàn ông đang nằm dựa vào đó. Chân anh duỗi thẳng, góc độ này có thể thấy được từ đầu gối trở xuống.
Châu Cẩm im lặng đẩy cửa, chợt nhìn thấy khung cảnh khiến mình khó quên.
Chung Nghiên Tề lún người vào chiếc ghế sô pha màu kem, cả cơ thể anh đều mở rộng, để lộ lồng ngực.
Anh nhắm chặt mắt, có hơi chau mày, vẻ mặt lúc thì đau khổ lúc thì mê đắm, trông vô cùng dữ tợn, dường như chớp mắt liền rơi vào nơi cực lạc, rồi lại bị kéo đến âm ti địa ngục. Khoái cảm khiến người anh cuộn lại, cơ thể co giật mất khống chế, ngưỡi anh duỗi thẳng, chân đạp ở dưới đất phát ra những âm thanh ma sát.
Tay anh gác trên trán, vẻ mặt hỗn loạn, khó chịu rên rỉ, âm thanh vừa trầm vừa khàn, làm người nghe cũng trở nên nặng trĩu trong lòng.
Lần đầu tiên Châu Cẩm cảm thấy căm hận ánh mặt trời ban ngày và phối màu sáng chưng của đồ gia dụng trong nhà. Bọn chúng khiến trạng thái của Chung Nghiên Tề lúc này càng thêm trần trụi.
Tay anh nắm chặt hộp thuốc vô cùng quen mắt này.
Trực giác làm càn, Châu Cẩm gần như chợt hiểu ra Chung Nghiên Tề đang làm gì.
Hoặc là nói thực ra từ hôm quen biết anh, cô đã bắt đầu ngầm ám chỉ trong lòng, định trước kết quả xấu nhất.
Nhưng Châu Cẩm vẫn cảm thấy thật khó tin.
Không ngờ anh đang… cắn thuốc. Cô nghĩ đến đây nhưng không cách nào nói hai chữ tàn nhẫn này ra khỏi miệng.
Cô bịt miệng, bàn tay run rẩy, cặp sách trên tay còn lại rơi bịch xuống đất.
Cho dù anh đang chìm trong tác dụng điên cuồng của thuốc, nhưng Chung Nghiên Tề vẫn nhạy bén phát hiện được âm thanh. Anh chợt trừng mắt nhìn ra ngoài cửa, chạm vào ánh mắt nhát gan của Châu Cẩm.
Đôi mắt cô u ám, cả người đang không ngừng run lên.
Châu Cẩm mở miệng nhưng không nói được từ nào. Chung Nghiên Tề đang trôi nổi trong khoái cảm mê loạn, tinh thần không rõ ràng, môi trên môi dưới chạm vào nhau, không ngừng co giật.
Cô lùi lại hai bước, quay người chạy ra ngoài.