Tiết học đầu tiên bắt đầu từ tám rưỡi, và khi Châu Cẩm tỉnh giấc đã gần tám giờ. Cô liếc nhìn đồng hồ rồi hoảng loạn đứng dậy chạy vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Chỉ mất năm phút để vệ sinh cá nhân, năm phút để thay quần áo ra ngoài.
Chung Nghiên Tề ở bên phòng tắm khác cũng đã chuẩn bị xong, đứng tựa vào một bên cửa để đợi cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao anh lại dậy rồi?” Châu Cẩm kinh ngạc nhìn anh.
Anh tùy ý mặc một chiếc áo khoác phao, hạ thân vẫn mặc quần ngủ.
“Đưa em đi luyện thi, đi thôi.” Anh tùy ý nói.
“Ồ...” Châu Cẩm vừa mặc áo khoác vừa trả lời, cô cuối đầu che giấu khóe môi đang nhếch lên.
Họ đi mua bữa sáng ở cửa hàng, và đến cổng trường vào lúc tám giờ hai mươi phút.
Đối với những học sinh năm cuối trung học mà nói, không có ngày nghỉ, cho dù là sáng sớm của kỳ nghỉ đông, cổng trường vẫn mà vô cùng náo nhiệt như cũ.
Chung Nghiên Tề vừa dừng xe bên đường, Châu Cẩm tháo dây an toàn, quay người chuẩn bị xuống xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay vừa chạm vào cửa xe, người đã ngưng lại.
“Em có một câu muốn hỏi.” Cô xoay mặt lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu không hỏi ra em sợ em sẽ học không vô.”
Chung Nghiên Tề khoanh tay nhìn cô: “Em nói đi.”
“Anh với cô Lục....” Châu Cẩm thẳng thắn hỏi: "Trước đây từng yêu nhau sao?”
Anh nhướng mày, tựa hồ như khá kinh ngạc với câu hỏi của cô.
Chung Nghiên Tề cuối xuống nhìn chiếc đồng hồ trên tay, cười như không cười nói: “Em có chắc là muốn nghe bây giờ không? Em không sợ trễ sao?”
Thấy vẻ mặt anh không thay đổi khi nghe thấy tên của Lục Man, có lẽ anh đã không còn kỉ niệm cũ. Châu Cẩm cũng cười rồi nói: “Là anh nói không sao, sẽ giúp em ghi danh vào trường luyện thi mà.”
Anh châm một điếu thuốc, gật đầu, thẳng thắn trả lời: “Ba mẹ của chúng anh đều quen biết nhau, chúng anh có thể tính là cùng nhau lớn lên. Khi học cao trung chúng anh đã từng yêu nhau, không được bao lâu thì phát hiện tính cách không hợp nên đã chia tay.”
Chung Nghiên Tề nói ngắn gọn, không có một chút biểu tình gì trong lúc nói, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Chính là vậy sao?” Châu Cẩm nhìn chằm chằm anh. Sau khi nghe giải thích, tảng đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống đất và vỡ tan.
“Chính là như vậy.” Anh nói: “Đáp án như thế này hài lòng chưa?”
Thái độ của Chung Nghiên Tề như đang dỗ dành một đứa trẻ nhỏ, đến chuyện này cũng phải giải thích một cách thật nghiêm túc, nếu như là anh cũng trước đây, chắc có lẽ chỉ không nhẫn nại maf kêu cô im lặng.
“Hài lòng.” Châu Cẩm cười nói.
Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đã nhớ ra việc trước đây cô đã làm sai. Nhớ rằng tối hôm đó hai người cãi nhau rất to, một lúc lâu sau mới có thể hòa hoãn lại.
“Em lúc trước cũng từng ăn hương vị như này sao?” Anh hỏi.
“Em mới không có.” Châu Cẩm phủ nhận.
Chung Nghiên Tề thản nhiên gật đầu, giống như không để ý việc cô đang cứng miệng.
Anh ấn cửa kính xuống, vươn hai tay ra, gạt tàn thuốc bên ngoài hai lần rồi rít một hơi.
Khói thuốc cũng trở nên tan dần, mờ mịt khắp các khoang xe.
“Đều là chuyện đã qua rồi. Tính cách của chúng anh tương đồng, khi còn là bạn bè, cũng nhau chơi không có vấn đề gì. Khi quen nhau rồi, hầu như ngày nào chúng anh cũng cãi nhau. Cô ấy không thi đại học, tốt nghiệp xong thì trực tiếp đi du học, những năm sau đó chúng anh gặp nhau vào những ngày nghỉ vài lần. Nói về mối quan hệ, nếu chúng anh có liên lạc thì cũng là bạn cũ thôi.”
“Nếu như em muốn anh với cô ấy hoàn toàn trở thành người xa lạ, thì anh khẳng định với em rằng, không thể.” Chung Nghiên Tề nói: “Nhưng mà ngoài làm bạn ra, chúng anh cũng không có bất cứ một mối quan hệ nào, điểm này, anh có thể khẳng định chắc nịt với em.”
Không biết vì sao, biểu tình của Chung Nghiên Tề có chút nghiêm túc.
Châu Cẩm cũng nghiêm túc lại, nghe lời anh nói rồi gật đầu: “Em không có ý gì khác, chỉ là hôm đó em ở trong phòng anh thấy ảnh hai người.... nếu như nói không thoải mái thì là có thể.”
“Nhưng em muốn tin tưởng ở anh, cho nên mới trực tiếp hỏi.”
Châu Cẩn luôn nghĩ Lục Man khá tốt. Từ lúc đầu đã giúp đỡ cô khi cô bị Châu Gia Hạo nhốt trong hành lang, cho đến khi cô giới thiệu cho Chung Nghiên Tề giáo viên phụ đạo, thậm chí còn cho anh mượn thẻ VIP trong hiệu sách của Bạch Dương, tất cả những gì cô ấy làm đều cho thấy cô là một ngưòi rất tốt.
Lý dó khiến cô để ý chỉ là do tính cách hay suy nghĩ vặt vãnh của con gái mà thôi. Mặc dù Châu Cẩm tin tưởng Chung Nghiên Tề nhưng đối với bạn gái cũ của anh cô cũng có một chút phản ứng thù địch và ghen tị.
Với Chung Nghiên Tề mà nói, Lục Mạn là một người bạn từ thời thơ ấu. Họ lớn lên cùng nhau, vì Chung Quốc Cường và ba của cô có mốt quan hệ rất thân thiết, cho nên cô ít nhiều biết chuyện liên quan tới anh.
Thời gian đầu Chung Nghiên Tề suýt lạc lối. Khi còn nhỏ anh đã trải qua một số chuyện khiến anh có một bóng ma tâm lý, sẽ tìm đến trong giấc mơ của anh. Anh trở nên nhạy cảm và đa nghi , chán nản học hành, hưởng thụ khoái cảm của việc tự làm hại bản thân, mỗi ngày đều la cà ở quán Internet, rồi đắm chìm trong những trò đánh nhau chém chém giết giết, hay liều mạng đánh nhau với đám giang hồ đầu ngõ, trải qua những ngày tháng hỗn loạn.
Vào thời điểm đó, Chung Nghiên Tề cực kì ghê gớm, yêu đương cùng Lục Man càng giống như trò cười cho một đứa trẻ. Hai người đều không biết gì cả, và họ cũng yêu nhau chỉ được vài tháng. Dù ngày nào cũng cãi nhau, nhưng giây phút quyết định chia tay, hai người đều trở nên hòa hợp một cách kì lạ.
Mối quan hệ của Chung Nghiên Tề và Lục Man như dấu ấn của thời niên thiếu, hoàn toàn không có tình yêu của đôi nam nữ.
Sau khi nói chuyện xong khoảng cách của hai người cũng giảm đi không ít.
Châu Cẩm nhẹ nhàng cười híp đôi mắt lại.
“Vậy em đi học đây.”
Cô mở cửa xe thì vai cô như có người túm lấy.
Chung Nghiên Tề dùng sức quay người cô lại, anh cuối người để hai đôi môi chạm vào nhau.
Anh liếm một chút môi dưới của cô, đưa lưỡi vào đẩy hàm răng ra, trực tiếp chạm vào chiếc lưỡi mềm mại kia.
Một nụ hôn ướt át và ấm áp ở trong xe trong lại càng kích tình.
Chung Nghiên Tề lùi ra một chút, môi anh vẫn chạm vào môi cô khi anh nói chuyện. Giọng anh khàn khàn nói: “Vậy em có thể giải thich một chút về em với bạn thân của em có mối quan hệ gì không?”
Đôi mắt anh thâm sâu, tràn đầy dục vọng, như thể như muốn hút cả linh hồn cô vào trong.
Châu Cẩm sửng sốt một chú: “Bạn tốt?”
Thấy cô không phản ứng, anh cắn mạnh đôi môi mềm như thạch của cô để báo thù.
“Đi tham quan chợ đêm.” Anh “tốt bụng” nhắc nhở.
Châu Cẩm nghĩ nghĩ lại, sau đó không thể tin hỏi: “Anh ghen với cậu ấy sao?”
Anh mang dục vọng khống chế rất mạnh, điểm này thì cô biết. Nhưng cô với Tống Việt chỉ là bạn bình thường, cùng lắm là chỉ nói nhiều hơn một chút, không nghĩ tới là anh cũng để ý.
Chung Nghiên Tề buông đôi môi đã bị mút đỏ của cô ra, liếm qua liếm lại hai lần cuối cùng cũng buông cô ra.
“Không có ghen.” Anh nói vậy.
Châu Cẩm cố nén cười, lắc đầu nói: “Không phải bạn tốt, em với cậu ấy chỉ là bạn học thôi.”
Chung Nghiên Tề ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào ghế, liếc nhìn cô, kiêu ngạo trả lời: “Bạn học thì nên tránh xa ra một chút, còn một học kì cuối cùng, hãy chăm chỉ học tập cho thật tốt.”
“Đừng để anh gặp lại cậu ta.”
Anh chuyển sang giọng điệu ra lệnh, như thể anh đang quay trở lại với Chung Nghiên Tề vừa khó tiếp cận và khó hiểu.
Nhưng Châu Cẩm không còn sợ anh nữa.
Cô ngẩng đầu lên cười nhẹ rồi nói với anh: “Tối nay gặp.”
Hôm đó Châu Cẩm vẫn đến muộn.