Hạ Chi cảm thấy mình đã nhặt được bảo vật, không khỏi dán chặt hơn, ôm chặt hơn.
Mà Ngôn Kha cũng lạ, thế mà còn có thể nóng hơn.
Hạ Chi yên lặng giương mắt nhìn anh, phần cổ thiếu niên ửng đỏ, đỏ lên tận cằm, mặt cũng đỏ, lợi hại thật đó.
Trên thế giới thật sự không có thứ gọi là đồng cảm.
Tựa như giờ phút này hai người dán sát như vậy, anh đang giãy dụa trong nước sôi lửa bỏng, cô lại nhẹ nhàng vô tư như vậy, hoàn toàn không hề biết anh phải chịu tra tấn nhiều thế nào, mà sự tra tấn này đều do cô ban cho.
Ngôn Kha và Hạ Chi đi dạo từ lầu một đến tận lầu ba nhưng chẳng thu hoạch được gì nhiều, ngoại trừ một cốc trà sữa cô mua ngay khi vào bước vào cửa, ngoài chiếc túi nhỏ Ngôn Kha đang nắm chặt trong tay thì không còn gì khác.
Lúc còn sống với mẹ, kinh tế trong nhà eo hẹp, Hạ Chi đã quen với thói quen tiết kiệm, nhiều thứ cô không quá thích, có thể tiết kiệm được thì đều tiết kiệm.
Sau này mẹ tái hôn, dù bố dượng đối xử và chăm sóc cô rất tốt, lúc vẫn còn là học sinh, tiền sinh hoạt hằng tháng của cô đến tận sáu nghìn, nhiều gấp đôi gấp ba những bạn học khác, chẳng có gì phải lo lắng về mặt chi tiêu nhưng Hạ Chi cũng chưa bao giờ khoe khoang hay lãng phí.
Đến khi cô bắt đầu tự làm việc, nhận được lương thì mới thật sự thoát khỏi thói nghiện tiền.
Cô thật sự đã tốt nghiệp rồi, cho nên vừa rồi ở cửa hàng đồ da, cô kéo anh đi chọn một chiếc ví da làm quà tốt nghiệp tặng cho anh.
Chiếc ví tiền ba nghìn tệ, anh muốn dùng điện thoại tính tiền nhưng lại bị cô cản lại bảo rằng để mình thanh toán, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái, thật hiếm thấy.
Hạ Chi thử quần áo, Ngôn Kha cầm trà sữa giúp cô.
Anh cố gắng hết sức làm nhẹ đi cảm giác tồn tại của mình trong cửa hàng quần áo phụ nữ ngập tràn màu hồng này, nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi một cô gái bước vào trong cửa hàng đều ném ánh mắt đầu tiên vào người anh.
Vóc dáng anh cao ráo, lại đẹp trai, khí chất lạnh lẽo trong veo, ai bước vào nhìn thêm mấy cái cũng là chuyện hết sức bình thường.
Điện thoại rung lên một tiếng, anh nhận được tin nhắn Wechat mới.
Hạ Chi: [Cứu với! Mau tới phòng thử đồ!]
Phòng thử đồ của kiểu cửa hàng quần áo nhỏ như thế này, tuy gọi là phòng thử đồ nhưng thật ra cũng chỉ là hai không gian nhỏ được dùng chiếc màn nhỏ để ngăn cách mà thôi.
Điều khá ổn của cửa hàng này chính là đặt rèm vải ở nơi hẻo lánh nhất ở sâu trong cửa hàng, trông có vẻ kín đáo an toàn hơn.
Chiếc áo Hạ Chi mặc thử có khóa kéo đằng sau, bây giờ đang lúng túng kẹt lại ở lưng chừng giữa lưng, không thể kéo lên kéo xuống.
Phía sau tấm rèm vải màu xanh lá cây đậm ở bên phải, cô lộ ra một gương mặt đỏ bừng: "Chị ở đây này!"
Cô không cần nói anh cũng biết, bởi vì phòng bên cạnh chẳng có ai cả.