"Ngôn Kha, em kéo khóa xuống giúp chị đi, xong rồi thì em ra ngoài trước đi.
"
Cô quay lưng về phía anh, lại là một thử thách nữa.
Giúp cô kéo khóa xuống khó hơn nhiều so với kéo lên.
Ngôn Kha đợi ngoài rèm hai phút, Hạ Chi treo quần áo lại chỗ cũ, cô mang tay không quay lại trước mặt anh.
Thậm chí Ngôn Kha còn không nhận ra mình đã thở phào nhẹ nhõm: "Chị không mua à?"
Hạ Chi ừ một tiếng: "Phần ngực có vẻ hơi hở, còn phần bụng thì không che hết được bụng nhỏ của chị.
"
Bụng nhỏ, Ngôn Kha vô thức nhìn xuống bụng phẳng lì của Hạ Chi, bụng nhỏ ở đâu?
Nhưng dĩ nhiên anh không thể nói như vậy mà chỉ nghiêm túc gật đầu.
"Ừ, em cũng thấy không che được chút nào.
"
!
Hạ Chi nhìn anh đầy vẻ lo lắng: "Hả? Bây giờ chị béo đến mức em cũng nhìn ra rồi sao? Toang rồi toang rồi, tối nay chị không ăn cơm tối nữa đâu.
"
Nghĩ đến mùa đông năm ngoái khi cô béo đến mức đạt đỉnh cân nặng trong đời, ai gặp cô cũng nói Hạ Chi béo lên rồi.
Chỉ có anh là không nói cô béo, chỉ có anh thôi.
Bây giờ cô chỉ béo hơn mấy cân so với trước, chắc chắn không quá mười cân, chắc chắn! Nhưng chậm chạp như Ngôn Kha mà cậu ấy cũng phát hiện ra.
Cái gì? Anh đã nói sai điều gì sao, Ngôn Kha đột nhiên hoảng hốt, đưa tay lên vai Hạ Chi: "Không phải, ý em không phải thế! "
"Ngôn Kha!"
Hai người ra khỏi cửa hàng quần áo thì vừa gặp nhóm của Chu Dương, bọn họ định lên tầng cao nhất của quán karaoke để hát, đợi thang máy thấy đông người lại còn chậm nên đành đi thang cuốn lên.
Chu Dương, Thư Nhất Hào, Tưởng Phương Niên, còn có Trần Lộ Hà và Giang Linh, gặp lại một nửa số người trong nhóm tối qua rồi.
Trùng hợp thật, lúc này Giang Linh đang mặc chiếc áo ba lỗ mà Hạ Chi vừa thử, chỉ là màu đậm hơn một chút, không phải màu hồng nhạt mà là màu hồng cánh sen.
Chiếc áo màu đỏ càng làm Giang Linh trở nên trắng trẻo, phần eo lộ ra càng thêm thon thả vô cùng.
Hạ Chi nhìn Giang Linh với vẻ mặt phức tạp, trong lòng nghĩ thì ra phải gầy như vậy mới mặc đẹp, được rồi, không mua là đúng, tiết kiệm được gần hai trăm.
Hơn nữa so với Giang Linh là sinh viên mới tốt nghiệp còn có cả một kỳ nghỉ hè, mỗi ngày cô chỉ quanh quẩn giữa công ty và nhà trọ, cô cũng không có cuộc sống về đêm thú vị giống như những người cùng tuổi khác, dù chiếc áo đó có đẹp đến mấy thì ngày thường cô cũng không có cơ hội mặc, chỉ có thể mặc về nhà vào cuối tuần nhưng mặc về nhà để cho Ngôn Kha ngắm sao?
Ôi, chỉ sợ sẽ bị anh chàng cổ hủ kia phớt lờ thôi.
Nghĩ đến đây, cô lại đổi sang vẻ mặt hóng hớt nhìn Ngôn Kha, ôi, cái đồ cổ hủ, bây giờ cậu ấy không nói đạo lý nữa sao?
Hừ, chỉ dám nói trước mặt chị, chỉ dám bắt nạt chị thôi!
Thực ra vốn dĩ tầm mắt của Ngôn Kha không nhìn Giang Linh, anh bị Chu Dương khoác vai.