Chu Dương nhướng mày huýt sáo với anh: "Sáng nay tớ hẹn cậu đi hát, chẳng phải cậu nói không muốn ra ngoài sao?"
Tối qua Giang Linh biết Ngôn Kha không đi thì tính tiểu thư lại nổi lên, cũng không muốn đi nữa, Trần Lộ Hà lại bảo Chu Dương đổi thời gian sang buổi chiều, bảo anh ta hẹn Ngôn Kha thử xem.
Anh lạnh lùng đáp: "Tớ nói là không muốn hát.
"
"Thôi được rồi, không nói nhiều với cậu nữa, tớ đặt phòng lớn rồi, cậu và chị cùng đi nhé.
"
Chu Dương cười híp mắt nhìn Hạ Chi: "Chị, dù sao cũng không có việc gì, đi hát đi.
"
Không biết sao mà quyền quyết định đột nhiên lại rơi vào tay Hạ Chi, mấy đôi mắt cùng nhìn cô, chờ cô đưa ra quyết định.
"Ngôn Kha, em đi với mấy bạn đi, chị không đi đâu.
"
Hạ Chi miễn cưỡng cười cười, cô không quen những người này, hát trước mặt người không quen, mà giọng hát của cô, thôi bỏ đi, sợ hỏng cả tai người ta mất, bảo cô bồi thường tiền thuốc thì mất nhiều hơn được.
"Đừng mà, chị ơi, chị không đi thì chắc chắn Ngôn Kha cũng không đi đâu!"
"Nhưng mà! "
Hạ Chi hơi hướng nội, đối với bạn bè và người thân thì cô cởi mở nhưng đối với người không quen thì cô không thích nói chuyện, như kiểu đi team building của công ty, cô đều trốn trong góc giả làm người vô hình.
Các chàng trai cô gái đều nhìn cô, trong ánh mắt mỗi người đều mang theo chút van nài, cô biết không phải bọn họ muốn cô đi, mà là vì em trai cô.
Cô ngẩng đầu nhìn Ngôn Kha: "Nếu chị không đi, em có đi không?"
Chàng trai lắc đầu.
"Vậy nếu chị đi thì sao?"
Gật đầu.
Hạ Chi hít sâu, không nhịn được mà véo mạnh vào eo Ngôn Kha: "Em là thằng nhóc chưa cai sữa à?"
Những người khác kinh ngạc há hốc mồm, học cùng nhau ba năm, đây là lần đầu tiên thấy nam thần lạnh lùng đẹp trai học giỏi bị người ta bắt nạt như vậy, chị à chị gan to thật đấy.
Mấy chàng trai như Chu Dương còn cảm thấy đồng cảm, nếu mình bị người khác hỏi như vậy ở bên ngoài thì bất kể là ai, bọn họ cũng sẽ lật mặt ngay.
Nhưng ngay giây tiếp theo, mọi người càng kinh ngạc đến mức cằm rơi xuống đất.
Ngôn Kha cong mắt cười, nốt ruồi lệ trông vô cùng quyến rũ, anh không xấu hổ mà còn lớn tiếng đáp.
"Đúng vậy.
"
“Chu Dương, cậu đã đến nhà cậu ấy rồi đúng không? Ngôn Kha ở chung với chị gái như thế sao?”
Đoàn người nối tiếp bước vào KTV, Tưởng Phương Niên và Thư Nhất Hào mỗi người một bên khoác lên vai Chu Dương đi ở đầu hàng, bọn họ tò mò hỏi ra thắc mắc trong lòng.
“Lần trước đến nhà cậu ta, tớ cũng chỉ biết chị của cậu ta học Đại học ở thành phố khác, cũng có thấy hình của chị ấy rồi.
Còn về sống chung như thế nào thì tớ không biết.
”
Chu Dương chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, hôm nay Ngôn Kha lạ quá, bọn họ đã quen với dáng vẻ lạnh như băng của anh nên không hề có áp lực nào.
Tưởng Phương Niên chợt dừng bước, vẻ mặt như có điều suy ngẫm