Ấn Ký Thuộc Về Em


Ngôn Kha khó hiểu: “Chị à, chị đang làm gì đó?”

Hạ Chi ăn phải trái chua đến mức mí mắt giật giật: "Em mới đi đâu về vậy?”

Cô hỏi xong thì thấy Giang Linh ngồi cúi đầu ở chỗ ngoài cùng bên phải vừa rồi của cô, Trần Lộ Hà thì ngồi bên cạnh nói chuyện với cô ta.

Cô nhìn hai cô gái vai kề vai cũng đoán được, em trai cô đã từ chối bạn nữ kia.

Ôi, tình yêu vốn dĩ không thể cưỡng cầu mà.

Giống như cô thích ăn dưa lưới và nho, nhưng cô có dám ăn không?

Dưa lưới vàng hấp dẫn, trái nho tim tím căng mọng, nước bọt liên tục úa ra trong miệng.

Ái chà, cô không dám đâu.

Cô nhớ rõ vào lúc chuyển hạ năm nay, bạn cùng phòng muốn đến phòng gym, hỏi cô muốn đi cùng hay không.

Hạ Chi xót ví với mức phí hội cao ngất, thế là không muốn đi.

Lúc ấy bạn cùng phòng tận tình khuyên cô, tháng 4 không giảm cân thì tháng 5 sẽ bi thương đấy.


Cô không thể quên được lời lẽ chí lý đó!

Bây giờ Hạ Chi bi thương thì cũng đã muộn rồi.

Căn phòng vang vọng giọng hát tra tấn của Thư Nhất Hào, Ngôn Kha dứt khoát kề sát tai cô và nói: "Chị không béo, không béo chút nào hết.”

Hạ Chi lườm anh một cái rồi nắm tay anh đặt lên bụng mình.

Ban nãy cô đứng anh đã chê béo rồi, bây giờ cô ngồi lòi ra ngấn mỡ, anh sờ xong còn dám trái lương tâm nói không béo thử xem.

Anh bất ngờ bị cô nắm lấy tay chạm vào ngấn mỡ múp múp cách lớp vải mềm mại, chỉ có thế thôi mà nhịp tim đập rộn ràng không biết lên tới con số trên trời nào nữa.

… Cảm giác trên tay vừa thoải mái vừa đáng yêu chết đi được.

Anh hoảng loạn che nửa khuôn mặt nóng bừng, không biết làm gì với cái tay kia, rốt cuộc nên để tay ở đâu.

Anh rất muốn bóp lần nữa, thật là, cô thật sự muốn lấy mạng anh mà.

“Em nói thật đi, có béo không? Nếu em gạt chị, em phải…”

Cô nghĩ cả buổi trời vẫn không ra hậu quả thích hợp nào sau khi anh gạt cô, dù sao đó cũng là em trai mình, sao có thể đối xử tệ bạc được?


“Chị không béo chút nào, rất xinh xắn.

Nếu em lừa chị, em sẽ không thi đậu Đại học, được chưa?”

Hạ Chi ngẩn người, nghĩ thầm anh cũng chơi lớn đấy.

Vả lại làm sao Ngôn Kha không đậu Đại học cơ chứ, thành tích tốt như vậy mà.

Cho nên anh cảm thấy cô không béo mà còn rất đẹp thật ư?

Được rồi, chữ ‘đẹp’ là do cô tự thêm vào thôi.

“Ăn nho không?”

Anh cắm một trái nho tròn xoe mới rửa xong còn đẫm nước rồi đặt trước mặt cô, anh liên tục quơ chiếc nĩa để cô thấy rõ trái nho này vừa tròn vừa mọng thế nào.

Oàm, con cá đã cắn câu.

Hạ Chi cúi xuống chồm tới trước, há miệng cắn một cái.

Vừa cắn xong thì nước nho đã bùng nổ vị giác, phần thịt nho ngọt thanh non mềm, ngon xuất sắc.

Cô nhả phần vỏ ra, cảm thán: “Ngọt quá!”

“Ừm.”

Ngôn Kha gật đầu, cầm chiếc nĩa nhựa đó cắm vào một trái nho rồi bỏ vào miệng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận