“Ai? Rốt cuộc là ai thế? Học trường chúng ta à? Hay là trường khác, hay là bạn học hồi sơ trung?”
Ngôn Kha xoay người đi khỏi: "Cậu không biết đâu.”
Nếu là gái xinh của trường họ thì chỉ cần nhắc tên thôi, anh ta chắc chắn sẽ biết.
Nhất định là trường khác, có khi là bạn học sơ trung của cậu ta.
Ngôn Kha trưởng thành khá sớm, hồi sơ trung cậu ta đã thích cô nhóc nào đó là chuyện rất bình thường.
Chu Dương rít một hơi thuốc thật mạnh rồi ném tàn thuốc xuống đất giẫm tắt: "Đừng đánh đố nữa, cậu nói là tớ biết ngay mà.”
Anh ta không chịu bỏ qua mà đuổi theo, muốn biết ai đẹp hơn cả Giang Linh.
Ngôn Kha dừng bước, cầm tay nắm cửa nhưng không đẩy ra, Chu Dương nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng Ngôn Kha, anh nhẹ nhàng cong khóe môi.
“Không muốn nói.”
“Ôi trời, đừng nhỏ mọn như thế.
Đến lúc hai người quen nhau, tớ không tin cậu có thể giấu nổi tớ, kiểu gì cũng sẽ gặp mặt…”
“Cô ấy không thích tớ.”
“Hả?” Chu Dương khựng lại.
“Kết giao thôi.”
Ánh sáng trong mắt anh dần ảm đạm: "À, tớ rất muốn điều đó xảy ra.”
… Tuyệt.
Thật sự quá tuyệt vời.
Hóa ra còn có người không thích Ngôn Kha ư?
Chu Dương đứng ngơ ngác ở cửa, Ngôn Kha cũng đã vào được hai phút rồi mà anh ta vẫn còn đang phản ứng với chuyện chấn động vừa rồi.
Có lẽ anh ta đã nhìn anh em của mình với con mắt màu hồng rồi, cô gái mà Ngôn Kha thích lại không thích cậu, đây quả là tin tức chấn động nhất năm nay.
Chu Dương đẩy cửa ra, Trần Lộ Hà lập tức tới đến đón.
Anh ta không biết nói gì, chỉ đành lắc đầu với bạn gái.
Trần Lộ Hà nhẹ nhàng đá cẳng chân anh ta trách móc vô dụng rồi chạy về an ủi Giang Linh.
Chu Dương vô thức nhìn sang Ngôn Kha, cậu ta lại ngồi xuống cạnh chị mình.
Còn cầm micro hát chung với chị gái.
Ê, là thằng nào nói không hát hò vậy?
Có điều, giọng hát của chị gái mà không có Ngôn Kha hát chung thì có hơi đấm vào tai.
Ngôn Kha đặt micro xuống rồi vẫy tay với Chu Dương.
Anh ta bèn chạy tới, chạy xong rồi mới tự hỏi hành động vừa rồi của mình có phải chân chó quá không?
Ngôn Kha hỏi chuyện chụp ảnh tối hôm qua, Chu Dương nói hiện tại đã rửa xong toàn bộ ảnh chụp rồi, mỗi người sẽ được một bộ.
“Ừm, gửi thêm file mềm cho tớ nhé.”
“Không thành vấn đề.”
“Tớ chỉ cần tấm chụp chung với chị gái, không cần các tấm khác.”
Chu Dương ồ lên một tiếng, hôm qua Ngôn Kha chụp ảnh rất chán chường, anh ta biết đối phương không có hứng thú với chụp hình.
Mẹ kiếp, đúng là tự mình hại mình rồi.
Bây giờ anh chỉ cần tấm chụp ảnh chung với chị gái, hàm ý rất rõ ràng rồi.
Lấy giúp chị gái nhỉ?
Chu Dương khoác vai Ngôn Kha, studio chụp ảnh nói tối nay sẽ chỉnh sửa một chút rồi mới gửi anh ta: "Dễ mà, khi nào họ gửi tớ sẽ lập tức quăng qua cho cậu.”
Ngôn Kha gật đầu, anh muốn để bức ảnh đó làm màn hình khóa điện thoại.
Cũng muốn rửa một tấm nhỏ hơn, cắt thẳng thớp rồi cất vào bóp tiền mà cô đã tặng anh.